Nếu cứ tiếp tục đi du lịch như vậy, sớm muộn gì họ cũng sẽ đối đầu với kẻ địch có lực lượng bực này.
Nhưng ngay sau đó Trương Đạt Dã lại trở nên kích động. Trên người cậu có được ưu thế trời cho, sớm muộn có một ngày cậu cũng sẽ sở hữu lực lượng như thế. Có lẽ suy nghĩ to gan hơn một chút. Sớm muộn có một ngày cậu có thể treo Mắt Diều Hâu lên đánh!
Bên kia, Artoria và Mắt Diều Hâu cũng không giằng co quá lâu, hai người dồn sức lướt ngang qua nhau, sau đó lại đánh tiếp.
Thật ra thì Artoria hơi kinh ngạc với dị tượng bầu trời vừa rồi, chỉ là trong chiến đấu không được phép suy nghĩ quá nhiều. Cô một mực thi triển kiếm thuật mà mình học được, ngộ đạo từ ngày tới thế giới này, kiểm nghiệm ý tưởng của bản thân trước mặt kiếm sĩ vĩ đại Mắt Diều Hâu.
Mắt Diều Hâu ngược lại cũng vui khi thấy vậy: "Một chiêu này na ná vị hải quân kia, chiêu này giống kiếm thuật của tộc người khổng lồ… chiêu này lại khá giống phong cách của tôi, chiêu thức đâm tới này cũng rất thú vị..."