Thương binh ngồi bật tưng dậy, khó tin nhìn cơ thể của mình: "Tôi cảm thấy còn có thể đánh 8, 10 tên hải tặc nữa!"
Trương Đạt Dã ấn hắn nằm lại, lôi băng vải và nước khử trùng trong thanh vật phẩm ra: "Ảo giác đấy, anh chỉ bị kéo từ trạng thái hấp hối về trạng thái trọng thương thôi. Ngoan ngoãn nằm yên đi. Hai người còn ngẩn ra đấy làm gì? Băng bó cho anh ta đi chứ!"
"Rõ!" Hai hải quân vô thức muốn kính lễ, còn suýt ném luôn cáng cứu thương xuống đất.
Chờ Trương Đạt Dã đuổi kịp Wendy, ba người mới trợn tròn mắt nhìn nhau. Vị này là ai vậy?
Nhưng bọn họ không có thời gian suy nghĩ nhiều, thương binh thoáng cái đã hét rầm lên: "Đau đau đau quá! Vết thương lại bắt đầu đau rồi, tôi cần băng bó!"