Vừa dứt lời, ánh sáng xanh lam ấm áp bao phủ vết thương của thương binh, vị lính hải quân này cũng nhanh chóng trình diễn màn ngồi bật dậy.
Chỉ là lần này Trương Đạt Dã không ấn đối phương nằm mà là vươn tay đỡ Wendy sắp ngã xuống, tay còn lại nhét một miếng sô cô la vào miệng cô bé: "Vất vả rồi."
"Ngon quá ạ!" Wendy bưng gò má, hạnh phúc nhai sô cô la, cô bé không hao tổn đến mức không đứng nổi, chỉ là chi ra hơi nhiều nên loạng choạng chút thôi.
Trương Đạt Dã nhớ Wendy thích ăn ngọt, ghét đồ chua đến mức sợ hãi. Kiểu mà chỉ cần thấy người khác ăn ô mai là cô bé đã không chịu nổi muốn chạy trốn rồi.
Thời điểm này dùng đồ ngọt như sô cô la đút cho cô bé vừa có thể bổ sung năng lượng lại khiến cô bé vui vẻ, vô cùng thích hợp.