"Tôi không sao, đừng cuống." Trương Đạt Dã đứng lên xoa xoa ngực. Một đấm này mạnh thật. Mấy ngày nay Garp điều chỉnh không sai biệt lắm cũng chỉ tới mức này thôi. Nếu là trước khi cậu học được Tekkai thì hộc máu là cái chắc.
Một quyền này cũng không tính là chịu không công, khi năng lượng vô hình trên tay Thụy Manh Manh chạm đến ngực Trương Đạt Dã, cậu đã xác nhận lúc chiều mình dùng năng lượng này.
Ám năng lượng đến từ Thụy Manh Manh đấy nhá, lực tàn phá đảm bảo mạnh nhất luôn. Tuy rằng Thụy Manh Manh phát triển đến cực hạn cũng không đạt tới trình độ một kích bổ đôi hành tinh gì đó, nhưng muốn xẻ cái núi chém cái đảo là chuyện có thể trông đợi.
Chưa kể xem phản ứng của Garp hôm nay, Haki vũ trang thông thường chưa chắc phòng được năng lượng này.
Hai tên lính đứng gác ở bến tàu chạy vội tới hỏi han: "Cậu Đạt Dã sao thế ạ? Đã xảy ra chuyện gì? Có người tập kích cậu ư?"