“À há.” Perona chớp đôi mắt to. Cô nhóc cũng hơi biết thực lực của Trương Đạt Dã một chút. Tuy xếp hạng của vị này trên thuyền gần áp chót nhưng hẳn là giỏi bắt nạt trẻ em lắm nhỉ? Lại còn biết bày ra đủ trò để bắt nạt nữa.
Nghĩ đến đây, Perona lườm Trương Đạt Dã một cái. Có điều nghĩ tới cảnh tên nhóc quỷ mặt đầy tàn nhang kia bị đè xuống đất đánh đòn hoặc bị ép làm bài tập về nhà là cô nhóc bật cười thành tiếng.
Trương Đạt Dã không biết mình đã bị Perona dán nhãn giỏi bắt nạt trẻ em, xoay người nói với Ace: “Cậu muốn đánh nhau cũng được, nhưng tình trạng hiện giờ của cậu vẫn ổn chứ?”
Ace quật cường cầm ống nước lên: “Tôi muốn trở thành hải tặc, sau khi ra khơi kẻ địch sẽ không đợi tôi ăn uống no say nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới đến tấn công. Anh cứ tới đi.”
Bảo sao sau trận đại chiến năm ngày năm đêm với Jinbe mệt đến ngã gục mà Ace vẫn dám một mình khiêu chiến Râu Trắng để cản đường cho đồng đội chạy. Hóa ra cái tính cậy mạnh này từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.