Trương Đạt Dã gật đầu nói: “Đi xem thử, còn sớm mà. Vừa hay có thể đi xem khu vực quý tộc thế nào, muộn chút nữa rồi tập hợp với nhóm kia sau.”
Phố Cao thật sự rất cao, phải leo lên rất nhiều bậc thang của mấy tầng lầu cao mới có thể đến nơi. Đi dạo lâu như vậy, Tom đã sớm không muốn đi nữa chứ đừng nói là leo bậc thang. Nó dứt khoát ăn vạ trên vai Trương Đạt Dã làm đồ trang sức.
Mọi người thuận lợi đến phố Cao, không có ai canh giữ lối vào, chỉ có đội tuần tra thỉnh thoảng đi ngang qua trên đường, thấy khí chất của Artoria bất phàm nên cũng không tra hỏi.
Về phần Trương Đạt Dã, lúc này cậu đang cầm túi đựng sách và vác một con mèo trên vai, tuy chút sức nặng ấy chẳng bõ bèn gì với cậu nhưng đừng hòng nghĩ đến việc bày ra phong thái làm màu cái gì. Hầu hết những người đi đường đều coi cậu là tùy tùng của Artoria.
Phần lớn các tòa kiến trúc ở phố Cao đều là lâu đài mái vòm, trông rất khác biệt với những nhà dân bình thường ở thị trấn Trung Tâm. Có lẽ khác hẳn người thường cũng là cách thể hiện sự cao quý.