Nhìn bộ dáng hai đồng chí ham ăn nhà mình, Trương Đạt Dã ấp ủ nửa ngày không rặn ra được từ nào để hình dung. Thôi, lần này đến thắng cảnh một chuyến không rồi. May mà ở đây chẳng có thầy cô nào bảo cậu viết văn cảm nghĩ sau khi thăm quan.
"Được rồi, vẫn nên đi thôi. Từng xử tử ai thì cũng chỉ là một đài tử hình cũ nát ấy mà. Chụp đại tấm hình coi như xong vậy." Trương Đạt Dã từ bỏ. Cậu thật sự không cảm thụ được tâm trạng của các nhân vật máu mặt khi đó. Với cậu mà nói, nơi này cũng chỉ tính là một thắng cảnh nổi danh thôi.
"Không hổ là ngài Đạt Dã của đoàn du lịch Hope!"
"Không thèm đoái hoài gì vua hải tặc luôn cơ mà!"
Hai thiếu niên khoác đao trên lưng nhảy ra, nhìn Trương Đạt Dã đầy sùng bái.