Thế là mấy nhà kinh doanh đồ ăn ngon ở thị trấn Logue nghênh đón một lễ hội vui sướng nho nhỏ, chỉ cần đồ ăn thơm ngào ngạt cực kỳ hấp dẫn, hương vị đầy đủ là đều bị quét sạch bách, chẳng qua là nguyên vật liệu dự trữ và thể lực của đầu bếp hạn chế lượng tiêu thụ cực hạn, làm mấy ông chủ đau đớn trong sung sướng.
Nhưng không phải món nào cũng được Artoria nhìn trúng. Ví dụ như mấy loại Takoyaki, mực nướng gì đó.
"Ơ, Takoyaki nhà này bán cũng thơm phết này, cô không nếm thử thật à?" Trương Đạt Dã nói: "Tôi nhớ nơi nào đó dưới đáy biển còn cất giấu công thức Takoyaki bí truyền đấy. Sau này có thể nghĩ cách tìm xem."
Trương Đạt Dã đang nhắc đến công thức bí truyền mà Hatchan tình cờ lấy được, làm theo sẽ chế tác được món Takoyaki được cả Sanji công nhận, mùi vị chắc chắn là tuyệt vời. Chẳng qua giờ Hatchan bị Rayleigh cứu đi rồi, rời biển Đông trước thời hạn 8 - 9 năm liền, cũng không biết còn có thể lấy được hay không.
"Không cần đâu Đạt Dã." Hiếm lắm mới thấy Artoria từ chối đồ ăn, thậm chí lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.