Lúc ăn cơm, Brook hơi trầm mặc, thậm chí còn chẳng có sức lực nói mấy câu chọc cười nhạt nhẽo về bộ xương khô của mình.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một thoáng rồi hỏi: “Sao vậy? Có phải không ai bằng lòng cho chú xem quần lót nên đau khổ buồn lòng không?”
“Không phải đâu cậu Đạt Dã.” Brook nghiêm túc hỏi: “Tôi nhớ, theo đường thuyền chúng ta đang đi thì trạm tiếp theo là thị trấn Logue, sau đó là đến núi Đảo Nghịch đúng không?”
“Đúng vậy.” Trương Đạt Dã gật đầu. Có lẽ cậu đã biết tại sao chú ấy lại có biểu cảm này.
“Điều đấy có nghĩa là tôi sẽ sớm được nhìn thấy Laboon.” Brook hơi ngẩng đầu, nhìn trần nhà bằng hốc mắt rỗng tuếch, tưởng tượng tới dáng vẻ của Laboon lúc này: “Chắc Laboon đã lớn lên nhiều rồi nhỉ? Nếu…”