Tóc mái của cậu bé dài đến mức che khuất mắt trái, lông mày trên mắt phải cong một vòng như nhang muỗi, mỗi lần cậu mở một cái nắp lên thì sẽ đọc tên món ăn, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Trương Đạt Dã nhìn một bên lông mày rất dễ nhận dạng kia rồi gật đầu. Đây là Sanji hồi nhỏ, không sai được.
“Mời quý khách dùng bữa.” Nhóc Sanji đặt một tay trước người, tay còn lại vòng ra sau lưng, hơi khom người kính lễ của quý ông, trông rất lịch sự.
Nhưng vẻ lễ phép ấy chỉ duy trì được ba giây, ngay lúc Sanji ngẩng đầu lên và bắt gặp Artoria với Thụy Manh Manh, tròng mắt của cậu hiện lên hình trái tim màu hồng.
“Trời… Trời ơi, người đâu mà đẹp thế!” Có lẽ vì Sanji còn nhỏ tuổi nên vốn từ không nhiều, kỹ năng tán gái cũng chả ra gì, cậu chỉ tán thưởng một