"Thẳng thừng thế cơ à?" Trương Đạt Dã kéo mở một khe hở nhỏ trên vali trong tay cho Patty nhìn thoáng qua... Cậu không xách theo một vali đầy ắp tiền giấy thì không đủ tự tin dẫn Artoria đến nhà hàng cao cấp.
"Cảm ơn ngài đã hiểu cho nhà hàng chúng tôi, khách hàng có tiền thì là Thượng Đế!" Patty xoa tay, nụ cười càng thêm tươi tắn. Hắn ra dấu xin mời rồi nói vọng vào bên trong: "Mười vị khách sắp vào nhà hàng!"
Xem ra chỉ cần có tiền, bất kể xương khô, cá mập hay mèo đều được Patty coi là khách hàng ngang bằng. Trương Đạt Dã cân nhắc đến việc lần sau giới thiệu Ace đến đây ăn cơm chùa, để xem liệu đám đầu bếp chiến đấu này có ném cậu xuống biển khi biết cậu không có tiền không.
Bên trong nhà hàng rất sạch sẽ, trang trí theo phong cách nhà hàng kiểu tây. Trong nhà hàng đã có vài bàn khách ăn cơm, đa số đều là bàn nhỏ, xem ra ở đây không có phòng bao rồi...
Trương Đạt Dã và mọi người ngồi xuống quanh một cái bàn, vị trí cũng được, có thể nhìn thấy Hope Diamond qua cửa sổ.