Thụy Manh Manh cũng xem mà choáng váng. Trước kia cô có thiếu tiền đến mức nào cũng chưa từng ôm đùi ông chủ khóc lóc kể lể. Da mặt loài người có thể dày đến mức này cơ à?
"Khụ khụ, hay chờ chúng tôi chỉnh lý một lát rồi nói chuyện tiếp nhé?" Artoria cảm thấy Diệp Ngôn này... Đã làm trễ nải rất nhiều thời gian, còn tiếp tục gây rối thì khi nào mới được ăn trưa hả?
Trương Đạt Dã đẩy mặt Diệp Ngôn, lột cậu ta ra khỏi người mình: "Cậu đủ rồi đấy. Chúng tôi còn vội đi tắm, sau đó ăn trưa!"
"Mới mấy giờ đã vội ăn cơm trưa... Bấm tay tính giờ!" Diệp Ngôn buông chân Trương Đạt Dã ra, một tay bấm bấm như đại năng trong phim thần thoại: "Ơ? 11 giờ 23 rồi á? Lúc tôi tới là buổi sáng mà nhỉ? À quên, hai thế giới sai lệch là thường."
"Meo?" Tom chạy vèo vào khoang thuyền xem đồng hồ treo tường, sau đó chạy vèo ra nhìn Diệp Ngôn đầy kinh ngạc.