Thụy Manh Manh nhìn cảnh tượng thần kỳ này thì hỏi: "Cờ yêu là cái gì? Yêu quái à? Giống mấy con trong Tây Du ký á?"
Diệp Ngôn cũng không ngại giới thiệu năng lực của mình cho đồng bạn mới: "Không đáng sợ đến mức động một tí là cát bay đá chạy, dời non lấp biển như yêu quái trong Tây Du Ký. Bọn chúng bị Người Cầm Canh thu phục rồi ký kết khế ước, từ đây thần phục trọn đời, ngày thường ngụ tại Cờ quái vật vàng."
Thụy Manh Manh nói: "Nghe thế thì hình như Cờ yêu thảm quá nhỉ?"
"Ngài hiểu lầm." Cờ yêu vừa tiến vào Cờ quái vật vàng nhô đầu ra, rất tự hào nói: "Đối với chúng tôi mà nói, chân thân hóa sương mù thì trường sinh bất lão, không vào lục đạo luân hồi mới là cách sống trâu bò nhất. Không phải yêu quái nào cũng có vinh dự được đi theo hầu hạ người nhà họ Diệp đâu!"
"Lại nịnh bợ." Diệp Ngôn thuận tay kéo nó về: "Mỗi yêu có một chí. Có yêu thà chết cũng không chịu thần phục, có yêu chủ động đến cửa xin gia nhập. Chúng tôi không thể bẻ cong ý chí của chúng."