“Một trong những mục đích mà phụ vương em cho em đi cùng bọn anh có lẽ là để em chứng kiến chuyện như vậy.” Trương Đạt Dã nói: “Ông ấy muốn em biết, nếu quốc vương làm xằng làm bậy, người dân sẽ sống khổ sở đến mức nào. Em nhớ đừng học theo những người kia.”
“Vâng.” Vivi khẽ gật đầu.
Hôm nay lại là một ngày giảng đạo lý cho loli, thầy giáo Trương Đạt Dã cực kỳ hài lòng, tiếp tục hỏi: “Coi như đã hiểu sơ rồi, tình hình của quốc vương cùng hoàng cung thì sao?”
Tùy Phong Nhĩ đáp: “Quốc vương năm nay hơn ba mươi tuổi, chỉ có một đứa con gái trạc tuổi Vivi. Gã có hai cánh tay phải dưới quyền, một người là đội trưởng quân đội quốc vương Lancer, người kia là đại thần chính vụ Niharonbai. Lancer khá tốt, một lòng muốn bảo vệ người dân khỏi sự quấy rối của bọn hải tặc. Niharonbai là trợ thủ đắc lực giúp quốc vương vơ vét của cải, nhưng hình như hắn cũng có lòng riêng.”
“Về phần tình hình thủ vệ hoàng cung thì không có gì đáng nói. Có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy nghiêm ngặt, còn chúng ta nhìn vào thì như cái sàng, kém hơn cả an ninh cung điện nhà Vivi. Sau khi tôi vào đó tản bộ một vòng thì ngay cả hôm nay quốc vương mặc quần lót màu gì đi ngủ cũng biết.”