Làm nửa ngày lại tự dọa mình sợ, áo jacket đen suy nghĩ, tức giận đến giậm chân, nghĩ thầm: “Người này có phải bệnh thần kinh hay không, đang tốt đẹp lại đặt một cái quan tài trống ở trong nhà mình.”
Nghĩ đến cái áo jacket đen này cũng không còn tâm trạng tiếp tục ở lại đây nữa, xoay người dự định rời đi, bộp bộp bộp xuống lầu, ngay lúc đang suy nghĩ đến khi trở về sẽ dạy dỗ tên khốn kia thật tốt, đột nhiên dưới chân trượt đi, áo jacket đen suýt nữa ngã xuống đất.
Vào lúc nguy cấp, chỉ thấy áo jacket đen Thiết Bản Kiều một cái, lại có thể chống đỡ được thân thể.
“Móa nó, may mắn lão tử đã luyện tập, nếu không…”
Áo jacket đen mới nói được một nửa đã không nói nữa, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong đôi mắt đờ đẫn chiếu rọi ra một hình dáng mơ hồ, đùng là đầu của đồng bạn mình.