Triệu Khách không lập tức ngồi xuống mà đưa mắt nhìn quanh, một luồng ánh sáng u ám chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, trong ánh sáng như bị phủ kín một lớp tơ màu xám vô cùng u ám, lại khiến Triệu Khách nhớ đến mùa đông, thủ đô tràn ngập khói mù được ấp ủ từ khói xe hơi và khói từ nhà máy hóa chất.
Ánh mắt nhìn quanh căn phòng, Triệu Khách càng nhìn càng thấy quen mắt, lúc này Triệu Khách đột nhiên ngẩng đầu nhìn cái móc sắt dùng để treo thịt ở trên đầu tường, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Ký ức về đêm hôm đó như thủy triều điên cuồng tuôn trào.
Dòng máu tí tách ngưng kết thành một vũng máu đọng ở trên mặt đất, xác chết bị treo trên móc thịt, ngoại trừ cái đầu, trên người đã không còn chút máu thịt nào.
Triệu Khách mãi mãi không quên được tròng mắt trống rỗng kia, lúc ấy hắn ngã quỵ dưới đất, cảm giác tan nát cõi lòng.