Giọng nói quanh quẩn trong núi rừng, càng truyền càng xa cho đến khi tiêu tán không nghe thấy nữa, thứ tiêu tán theo còn có hy vọng của Hắc Trác.
“Không có ai đến cứu các ngươi đâu, nhân tính là như vậy, vì ích kỷ hết lần này đến lần khác đều nói tất cả đường hoàng như thế.”
Ác niệm Đại Giác sau lưng lặng yên đến gần, Hắc Trác quay phắt đầu lại, thấy bóng ác niệm Đại Giác chậm rãi giẫm lên cỏ cây trong rừng cây đi đến đây.
Những nơi đi qua cỏ cây xung quanh khô héo, khắp nơi ảm đạm phai mờ, dường như tất cả sinh cơ đều bị ác niệm Đại Giác cướp đi.
“Bọn họ luôn nói nhân tính vốn thiện, trước tiên bọn họ luôn làm bằng hữu với ngươi, nhưng thấy trên tay ngươi có bảo vật sẽ nghĩ hết cách để cướp bóc của ngươi, người vốn nên bình đẳng nhưng các ngươi lấy danh nghĩa hòa bình sáng lập cái gọi là trật tự, pháp luật.”