“Tiểu Lượng, ngươi muốn học cái gì, hay là đi theo ta học đánh trống, nhà ta có một cái trống ngũ ngưu trăm năm, nếu ngươi muốn học thì cái trống này sẽ thuộc về ngươi!” Một vị lão nhân nhiệt tình đặt một cái đùi gà to vào trong bát Tề Lượng, mở miệng dụ dỗ.
Hắc Bàn ngồi bên cạnh suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, sau khi ho mấy tiếng lại khẽ nói bên tai Tề Lượng: “Trống ngũ ngưu là đồ tốt, nghe nói từ cuối thời Thanh, làm từ da trâu đen được tế tự trong cung, phía trên có đại ấn của Khâm Thiên Giám triều Thanh, gõ lên tiểu quỷ mười phương đều bỏ chạy.”
Tề Lượng nghe vậy ánh mắt sáng ngời, suýt nữa gật đầu đồng ý.
Kết quả lúc này, lão thái thái ngồi một bên khác thả hai quả trứng gà ta vào trong tay Tề Lượng, kéo tay Tề Lượng nói: “Hài tử, đánh trống có gì hay, đi theo ta học thổi tiêu đi, ta có một cây tiêu cũ, cũng là vật từ trăm năm trước nhưng may mắn bảo tồn khá tốt, nếu ngươi muốn sẽ cho ngươi.”
“Nhanh đồng ý đi, cây tiêu này làm từ rễ trúc tinh, đệt mẹ, lúc trước còn không nỡ cho ta!”