Cơm Nắm đang ngủ say lập tức tiếp xúc với không khí lạnh, da lông dựng đứng.
Nó mở đôi mắt nhỏ còn nhập nhèm ra, nhìn quanh bốn phía, dáng vẻ như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Chu không nói hai lời, bật loa lên, buộc trên người Cơm Nắm rồi để nó chạy tuần tra dọc theo hàng người.
Chiếc loa phát ra những lời Lâm Chu đã ghi âm từ trước.
“Đừng xếp hàng nữa, không đủ bán rồi. Mọi người lần sau lại đến nhé! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ...”