- Nguỵ Thông, không sai, hắn là sư phụ của ta. Hiện giờ đang giúp ta lấy lại quyền lực mà ta nên có, người sẽ không ngồi dược lâu ở vị trị bang chủ Thanh Long Bang nữa đâu. Giờ đây khắp bang phái đều là mục rữa, ta cần phải thanh tẩy một loạt. Ngươi, nên lui xuống rồi!
Nguỵ Nhiên nhìn Nguỵ Thông, ánh mắt đỏ bừng, hét lên.
Lời nói của Nguỵ Nhiên rơi vào tai đám đông có phần đại nghịch bất đạo, nhưng bọn họ cũng là người sống sót trong nhừng ngày đầu tàn khốc của mạt thế, chuyện mờ ám gì cũng đã thấy qua. Phụ tử tàn sát lẫn nhau thế này không đáng để ngạc nhiên, điều khiến bọn họ ngạc nhiên là rốt cuộc Nguỵ Nhiên lấy dũng khí ở đâu ra mà lại dám nói chuyện với phụ thân mình như thế.
Lẽ nào dựa vào người mà hắn gọi là sư phụ sao. Bọn họ quan sát Vương Song, trông hắn rất khôi ngô tuấn tú, còn trẻ hơn Nguỵ Nhiên, hắn có thực lực đối địch với Nguỵ Thông không? Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.
- Nguy Nhiên, hỗn xược, hôm nay là trường hợp như thế nào. Bang chỉ là cha của ngươi đó, ngươi lại bất hiếu đến vậy sao!