Thư Dư vẫn là giờ Mùi đã đưa ra yêu cầu về nhà, lúc này nàng cũng không phải là suy nghĩ cho Phương Hỉ Nguyệt, nàng phải đi về, là bởi vì Mạnh Duẫn Tranh sắp đến đây.
Đám người Mã Lộc thì lại tính toán đi tiếp, hai đội cứ như vậy đường ai nấy đi.
Tới chân núi, Thư Dư mới hỏi dự định của Phương Hỉ Nguyệt.
Người sau nhấp nhấp môi, nói, “Cha mẹ ta không đồng ý.” Dù sao cũng là sự tình quá mức nguy hiểm, Phương phụ Phương mẫu chỉ có một nữ nhi, không cần thiết để nàng đi mạo hiểm như vậy.
Nhưng mà, Phương Hỉ Nguyệt cảm thấy, nếu như nàng không đi, vậy chỉ còn lại có một cô nương là Thư Dư.
Bọn Mã Lộc đều là nam tử, chung quy không tiện lắm.
Hơn nữa, chính Phương Hỉ Nguyệt cũng muốn cái phần thưởng kia, nhà bọn họ rất cần tiền.
Nàng dừng một chút, nói với Thư Dư, “Ta sẽ tiếp tục khuyên bọn họ, lại cho ta thời gian một ngày.”
Thư Dư xua xua tay, “Không cần miễn cưỡng chính mình, đánh hổ xác thật rất nguy hiểm, cha mẹ cô là lo lắng cho cô thôi.”
“Ta biết.”
Hai người nói chuyện, cũng đem con mồi khiêng tới thôn trang.
Thư Dư trực tiếp trở về nhà, quả nhiên, Mạnh Duẫn Tranh đã ở trong nhà chờ nàng.
Hắn bộ dáng phong trần mệt mỏi, cũng không biết từ nơi nào chạy tới.
Thư Dư đã vài ngày không gặp hắn, không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng cảm thấy người lại gầy đi một ít.
Mạnh Duẫn Tranh thấy nàng nhìn chằm chằm mình, nhịn không được sờ sờ mặt, cười hỏi, “Làm sao vậy, trên mặt ta có cái gì sao?”
Thư Dư lắc đầu, “Không, chính là cảm thấy gầy, mấy ngày nay có phải huynh rất vất vả không?”
Mạnh Duẫn Tranh trong lòng đột nhiên nóng lên, ngón tay giật giật.
Nếu không phải địa điểm thời gian không thích hợp, chuyện hắn muốn làm hiện giờ nhất, chính là tiến lên ôm nàng một cái.
Hắn âm thầm hít sâu một hơi, cười nói, “Không có việc gì, ta khá tốt.”
Ngoài cửa thân ảnh lão thái thái chợt lóe qua, Mạnh Duẫn Tranh bật cười, ngồi xuống đối diện nàng, uống một ngụm nước mới áp xuống được xúc động trong ngực.
“Ta hai ngày này là đi tìm Đông Thanh quan chủ.”
Nhắc đến sư phụ, Thư Dư không khỏi nghiêng người lên phía trước, “Có manh mối sao?”
“Có người nói bà ấy từng xuất hiện ở Dân Ngũ huyện, chẳng qua chờ ta chạy tới nơi thì người đã đi rồi. Hiện giờ, lại không biết chạy đi đâu. Nhưng mà có thể khẳng định là bà ấy đang ở trong Lâm Chương phủ này.”
Thư Dư trầm tư một lát, sư phụ nàng thật đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi mà.
“Huynh cảm thấy, có khả năng bà ấy tới Hắc Thường huyện hay không?”
“Hửm?” Mạnh Duẫn Tranh nhướng mày.
Thư Dư gõ gõ ngón tay, “Khi đó huynh cũng thấy được, trên tờ giấy bà ấy để lại cho ta có nói, bà ấy tới Tây Nam trước giúp ta chuẩn bị tốt mọi chuyện đúng không?”
Kết quả chuẩn bị cái nịt, hết thảy công việc đều là Mạnh Duẫn Tranh chuẩn bị tốt, tới Chính Đạo thôn rồi cũng là người trong nhà nàng chiếu cố nàng.
Đông Thanh quan chủ cái sư phụ này đâu? Thế mà còn muốn bọn họ phí tâm phí lực đi tìm.
Thư Dư cảm thấy nàng lại một lần nữa bị sư phụ nàng lừa dối rồi.
“Huynh nghĩ xem, ta ở đây, sư phụ ta nếu đã nói là vì ta mới đến Tây Nam, vậy túm lại cũng phải tới tìm ta đúng không? Nếu mà huynh không vội thì chi bằng chúng ta ôm cây đợi thỏ?”
Mạnh Duẫn Tranh xoa xoa thái dương, chính là bởi vì sốt ruột, cho nên hắn mới có thể vào lúc này đi ra ngoài tìm người.
Nhưng mà Thư Dư nói rất đúng, bọn họ cho dù có đi tìm, cũng không nhất định tìm được, không bằng cứ ở đây chờ xem.
Xác định phương hướng, Mạnh Duẫn Tranh liền không rối rắm.
Hắn từ phía sau cầm nỏ tiễn ra, “Đây là đồ nàng tìm ta làm, đã hoàn thành, cột vào trên cổ tay vừa vặn bị quần áo che, liền nhìn không ra nữa. Nhưng mà ít nhiều gì cũng sẽ có một chút ảnh hưởng hành động, lát nữa nàng thích ứng trước xem.”