Lục cô nương có chút bất an, xoay đầu nhìn thoáng qua đại môn Thư gia, phát hiện không ai chú ý bên này mới nhỏ giọng nói, “Ta, ta hình như đã nói lời không nên nói.”
Nàng đem chuyện buổi sáng ngày hôm qua bụng không thoải mái, trở về tìm Đại Nha lấy thuốc rồi không khống chế được miệng mình, đem cuộc sống trước kia của Thư Dư ở Thư gia kể ra, quá trình đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho Thư Dư.
Thư Dư nghe vậy, sau một lúc lâu không lên tiếng, ngay sau đó nhíu mày, “Muội chỉ nói cho một mình tỷ tỷ của ta thôi đúng không?”
“Ân.” Lục cô nương liên tục gật đầu, thấy nàng cau mày, tức khắc càng bất an, “Xin, xin lỗi, là miệng ta quá nhanh.”
Thư Dư trầm mặc, nàng tuy rằng không tức giận lục cô nương, nhưng tật xấu lanh mồm lanh miệng này của nàng xác thật phải sửa.
Cho nên nàng trầm khuôn mặt sau một lúc lâu không mở miệng, mắt thấy lục cô nương đều sắp khóc, mới hỏi nói, “Cho nên, ngươi hoài nghi Tiết di nương là bị tỷ tỷ của ta đánh sao?”
Lục cô nương không lên tiếng, nàng xác thật hoài nghi, từ khi biết Tiết di nương bị đánh nàng đã cảm thấy người xuống tay khẳng định là Đại Nha tỷ.
Bằng không, sớm không bị đánh muộn không bị đánh, sao lại cố tình là lúc sau khi nàng nói sự tình Thư Dư ra đây?
Nhưng nàng không dám nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả nương nàng cũng chưa dám nói.
Chỉ là đối với Thư Dư, nàng vẫn là nói thật.
Thư Dư phun ra một hơi, “Ta đã biết, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này không phải tỷ của ta làm. Biết không? Không phải nàng.”
Lục cô nương có ngu dốt hơn thì cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, lập tức liên tục gật đầu, “Ân ân ân, ta biết, không phải Đại Nha tỷ làm, ai cũng không biết Tiết di nương rốt cuộc đã đắc tội với ai.”
“Ân.” Thư Dư gật gật đầu, “Được rồi, ta đi về đây, ngươi trở về đi.”
Lục cô nương thấy nàng không nói thêm nữa cái gì, chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới xoay người trở về sân.
Thư Dư chắp tay sau lưng, khóe miệng lại hơi hơi giương lên.
Thật là không nghĩ tới a, tỷ tỷ nàng hóa ra cũng có một mặt hung hãn như vậy.
Trách không được tối hôm qua bộ dáng chột dạ, nàng còn tưởng là tỷ ấy là bởi vì cùng Triệu Tích đi ra ngoài hẹn hò, cảm thấy ngượng ngùng.
Thư Dư trong lòng có chút vui sướng, bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.
Nhưng mà chờ khi nàng vào viện môn, khóe miệng khẽ nhếch vẫn là kéo xuống, nàng vào cửa đi tìm Triệu Tích.
Đại Nha đã về huyện thành, muốn chứng thực tất nhiên chỉ có thể tìm hắn.
Ai biết Thư Dư kêu hai tiếng, lại trước sau không nhìn thấy người, ngược lại là lão thái thái ra nói, “Cháu tìm Triệu đại phu có việc gì gấp à? Hắn đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, sau khi cháu đi không bao lâu, hắn liền ra cửa. Nói là muốn hái cái dược gì ấy, còn nói chỉ có trời tối hái xuống mới tươi. Ta cũng không hiểu, trên đời này còn có dược liệu kỳ kỳ quái quái như vậy sao? Chờ một buổi tối cũng không chờ nổi? Hôm nay đã tối đen như vậy rồi, rõ ràng là không an toàn.”
Thư Dư ha hả cười hai tiếng, cái gì mà hái dược liệu? Đây rõ ràng chính là biết nàng đi Thư gia, khẳng định sẽ nhìn thấy Tiết di nương bị đánh, lo lắng nàng hoài nghi đến trên người hai bọn họ, cho nên trực tiếp chạy nhanh trốn mất tăm chứ sao nữa.
Nhưng hắn trốn như vậy, không phải càng thêm chứng thực suy đoán của nàng sao?
Thư Dư lắc đầu, nói với lão thái thái, “Không cần phải quan tâm hắn, phương diện này hắn là người thạo nghề, lại là người lớn, biết bảo hộ chính mình.”
“Ân.” Triệu Tích một đại nam nhân, lão thái thái cũng không quá lo lắng.
Thư Dư mặc kệ Triệu Tích đã trốn mất, đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
Tới ngày hôm sau, Thư Dư lại là sáng sớm đã dậy vào núi đi săn.
Các nàng vẫn cùng đội Mã Lộc hợp tác tiến vào núi sâu, hai bên phối hợp càng thêm ăn ý.