Thư Dư đem sọt đặt xuống, cao hứng tiến lên, “Tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Đại Nha xoay người lại, nhìn thấy Thư Dư đã nhiều ngày không gặp, kích động tiến lên ôm lấy nàng, “A Dư, muội chịu khổ rồi.”
“Không có, muội vẫn tốt mà, nhìn xem, rất có tinh thần.” Thư Dư vỗ vỗ lưng nàng, cười nói, “Mọi người tới đây rồi, cũng không biết muội nhẹ nhàng đi biết bao nhiêu đâu.”
Đại Nha hốc mắt phiếm hồng, “Muội còn nói, lúc trước chuyện lớn như vậy, cũng không nói một tiếng cùng chúng ta.”
Nàng buông ra Thư Dư, đánh giá sắc mặt nàng.
Tuy nhìn tinh thần không tồi, nhưng xác thật là gầy, cũng đen.
Thư Dư bị nàng xem đến da đầu tê dại, nàng dám cam đoan, chính mình không- có- gầy. Một đường này nàng không biết ăn ngon uống tốt đến thế nào đâu, đen thì thật ra có đen đi chút thật, nhưng cũng không có biện pháp mà, về sau lại dưỡng da là có thể trắng lại ngay thôi.
Thư Dư lập tức dời đi lực chú ý của Đại Nha, nhỏ giọng nói, “Tỷ, cái khác trước không vội nói, Triệu Tích đã trở lại rồi à? Hắn ở đâu?”
Đại Nha biết nàng muốn hỏi cái gì, bọn họ vừa về thì bà nội đã cùng bọn họ nói qua.
Bởi vậy nàng nhìn Phương Hỉ Nguyệt đứng ở sau lưng Thư Dư, có chút nôn nóng nhưng không lên tiếng, cũng không trì hoãn, nói với Thư Dư, “Người đã trở lại, nghe bà nội nói cha của Phương cô nương là bị đánh bản tử, hắn đại khái biết tình hình như thế nào, cho nên đi vào phòng chuẩn bị dược trước rồi.”
Phương Hỉ Nguyệt vừa nghe, mắt sáng rực lên, “Thật sự?”
Khi nói chuyện, Triệu Tích cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đang xách theo hòm thuốc ra tới.
“Người bệnh ở nơi nào, hiện tại liền đi xem đi, lát nữa trời tối cũng không tiện chẩn bệnh.”
Phương Hỉ Nguyệt vội vàng nói, “Ở, ở trong nhà, cách nơi này không xa. Lộ đại phu, ta đây lập tức mang ngươi đi qua.”
Triệu Tích, “……” Ai là Lộ đại phu?
Hắn có chút bi phẫn liếc mắt nhìn Thư Dư một cái, người sau nhịn cười, đối với mấy người Đại Nha cùng lão thái thái nói, “Cháu đi theo qua đó một chuyến, một lát nữa sẽ trở lại.”
“Được, vậy muội đi trước đi, chờ xem xong rồi, chúng ta lại từ từ trò chuyện.” Đại Nha cầm khăn lau mặt cho nàng, sau đó liền nhìn theo mấy người ra cửa.
Nàng xoay người trở về, lấy sọt Thư Dư đặt trên mặt đất lại đây, đổ nấm hương mộc nhĩ bên trong ra mẹt để phơi khô.
Ba người Thư Dư rất nhanh đã đến Phương gia, thời gian này Phương mẫu còn chưa về.
Phương Hỉ Nguyệt buông sọt, liền bước nhanh đi tới trong phòng.
“Cha, cha, đại phu tới.”
Phương phụ sau khi Phương Hỉ Nguyệt ra cửa lại hôn mê một lúc, vừa mới tỉnh lại không bao lâu.
Nghe được thanh âm kích động của nàng, Phương phụ cũng không khỏi nhiều thêm vài phần chờ mong.
Triệu Tích vào cửa, trước nhìn thoáng qua sắc mặt Phương phụ, liền nhịn không được nhíu mày. Mới chỉ xem bên ngoài đã biết tình hình của Phương phụ không phải nghiêm trọng bình thường đâu.
Triệu Tích động tác nhanh chóng ngồi ở mép giường trước bắt mạch cho hắn, ngay sau đó liền đuổi hai vị cô nương ra ngoài, “Ta xem vết thương trên lưng cho hắn, các ngươi ra ngoài trước đi, lát nữa lại tiến vào.”
Phương Hỉ Nguyệt tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không tiện tiếp tục ở lại, liền dẫn Thư Dư ra cửa phòng.
Triệu Tích vén lên quần áo Phương phụ, nhìn miệng vết thương trên lưng hắn đã mưng mủ, mày nhíu càng chặt, “Miệng vết thương của ngươi đã mưng mủ, đã thập phần nghiêm trọng.”
Phương phụ tâm căng thẳng, “Ta, ta biết, Lộ đại phu, ngươi nhìn xem nếu có thể trị liền trị, nếu không thể trị, thì, thì đừng nói cho hai mẹ con các nàng.”
Trong lòng hắn đã không ôm hy vọng.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn liền nghe được Triệu Tích nói, “Có ta ở đây, đương nhiên là có thể trị, chỉ là rất đau, ngươi phải cố chịu đựng.”