Phương Hỉ Nguyệt sau khi đem phơi nấm mộc nhĩ lại chạy vào cùng Phương phụ nói, “Cha, ta đây đi trước, buổi tối lại trở về, hầm gà cho cha ăn.”
Phương phụ cười cười, “Cẩn thận một chút.”
“Được.”
Phương Hỉ Nguyệt vô cùng cao hứng ra cửa, cùng Thư Dư gặp lại nhau, hai người lần nữa trở lại chỗ lúc trước bắt đầu hái nấm rau dại.
Mắt thấy hái cũng đủ rồi, hai người lúc này mới dừng lại nghỉ ngơi.
Thư Dư cảm thấy, lại tới thêm vài lần, nàng phỏng chừng còn có thể cầm mấy thứ này đi ra ngoài bán, kiếm một số tiền tới.
Thời gian có chút trễ rồi, Thư Dư nhìn nhìn sắc trời, nói với Phương Hỉ Nguyệt, “Hái xong chỗ này chúng ta liền trở về đi, trời tối đường không dễ đi.”
“Được.” Phương Hỉ Nguyệt uống một ngụm nước, cong lưng tiếp tục bận việc.
Hai người mới vừa hái xong tính toán đứng dậy, bên tai liền truyền đến tiếng bước chân.
Thư Dư theo bản năng ngẩng đầu nhìn, liền thấy cách đó không xa đi tới mấy người quen mắt.
Ồ, đây không phải thành viên đội năm buổi sáng lúc ấy phi thường ghét bỏ các nàng liên lụy sao?
Bọn họ nhìn có vài phần chật vật, trên người cũng không biết là bị nhánh cây hay là bụi gai cấp vẽ ra từng đạo vết máu, tóc cũng lộn xộn, cả người đều bẩn thỉu.
Lại xem đồ vật trên người bọn họ, à, đại khái là một ổ thỏ hoang nhỏ, thỏ hoang nhìn có bốn năm con.
Dư lại, chính là một con linh miêu nhìn cũng không phải rất lớn.
Bọn họ một đội tổng cộng có bốn người, muốn nói thì thu hoạch như vậy cũng đủ.
Nhưng mà so sánh cùng ‘ hai ’ người Thư Dư thì vẫn là có điểm không đủ xem.
Nhìn thấy Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt, mấy người đội năm cũng sửng sốt một chút, lại thấy việc các nàng đang làm, ánh mắt kia nháy mắt trở nên vi diệu lên.
“Các ngươi không phải là đánh không được con mồi, dứt khoát không đánh, ở đây hái chút rau dại nấm, tính toán lấy về cho đủ số đấy chứ?”
“Dù sao cũng là nữ nhân, đi săn quá khó xử cho các nàng rồi, hái rau nấu cơm mới là việc các nàng nên làm. Nhưng mà, các ngươi cũng quá ngây thơ rồi, sai gia cũng sẽ không nhận mấy thứ này của các ngươi, vẫn nên ngẫm lại biện pháp, thừa dịp trời còn chưa tối đen, ở phụ cận nhìn xem có gà rừng thỏ hoang hay không đi.”
Mấy người nói rồi cười ha ha lên.
Thư Dư nhìn bọn họ như nhìn kẻ ngốc vậy, “Ai nói với các ngươi là chúng ta đánh không được con mồi? Chúng ta đã sớm đem con mồi đưa đến thôn trang rồi.”
Phương Hỉ Nguyệt gật gật đầu, “Đúng vậy, những đồ ăn này là chúng ta hái về cho mình ăn.”
Người đội năm căn bản là không tin, “Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.”
Phương Hỉ Nguyệt muốn biện giải, lại bị Thư Dư kéo lại.
“Thôi, cùng bọn họ nhiều lời vô ích, chúng ta đi thôi.”
Hai người không để ý tới bốn người kia, cõng sọt đi xuống núi trước.
Người đội năm liếc mắt nhìn nhau một cái, cười nhạo hai tiếng, vẫn cảm thấy các nàng đang hư trương thanh thế.
Nhưng mà lúc tới chân núi rồi, bọn họ liền nhìn thấy Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt đi đến một phương hướng khác.
Phương hướng kia căn bản không phải là đường về thôn trang.
Mấy người nhíu nhíu mày, nhưng mà cũng hoàn toàn không để ý, dù sao các nàng không đi giao con mồi, cuối cùng có hại chính là các nàng.
Người đội năm thật ra hy vọng các nàng không cần trộn vào đội ngũ vây săn, ai biết hôm nay các nàng không hoàn thành lượng nhiệm vụ bên trên phân cho, ngày mai có thể lại cắm vào giữa đội ngũ bọn họ hay không?
Nghĩ vậy, mấy người cũng đã đến cửa thôn trang.
Lúc này bên ngoài thôn trang đã tới ba bốn đội ngũ, hắn nhìn thấy trong đó có một đội ngũ thế mà đánh được hai đầu lợn rừng, trong mắt hiện lên hâm mộ.
Quan sai đi ra, kiểm kê xong rồi khiến cho bọn họ đem con mồi nâng vào.