Hồ Lợi không kiên nhẫn đánh gãy bọn họ, “Được rồi được rồi, có gì muốn nói thì các ngươi đi ra ngoài mà nói, đừng ở chỗ này quàng quạc kêu to.”
Người Viên gia rốt cuộc vẫn sợ quan sai, không dám nói tiếp nữa.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đột nhiên phản ứng được quan sai nói cái gì, tức khắc kinh hỉ lên.
“Sai gia, sai gia ý của ngươi là chúng ta có thể đi rồi? Có thể về nhà đúng không, chúng ta không có việc gì?”
Hồ Lợi bĩu môi, “Đúng vậy, các ngươi không có việc gì.”
Hắn nói, cầm chìa khóa mở gian phòng của Lộ Tứ Hạnh ra, chờ đến khi Lộ Tứ Hạnh đi ra, mới từ từ trôi giạt sang gian phòng của người Viên gia, dưới ánh mắt gấp không chờ nổi của người Viên gia, mở khóa.
Người Viên gia vừa đi ra, liền hưng phấn kêu một tiếng.
Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ lại phần phật vọt về phía Viên Sơn Xuyên, không nói hai lời đã bắt đầu đánh hắn, “Ngươi cái thứ xấu xa không đàng hoàng, đều là ngươi hại chúng ta, ngươi cái đồ bất hiếu này, lão cha lão nương ngươi cả đời này đều giữ khuôn phép yên ổn tại trong thôn, đây là lần đầu tiên bị quan tiến đại lao, mặt mũi chúng ta đều mất hết rồi.”
“Ngươi chờ đấy, sau khi trở về chúng ta liền cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ, đỡ cho lần tới ngươi lại liên lụy chúng ta.”
“Đúng vậy, tứ đệ ngươi đã hại khổ chúng ta rồi. Ta thấy chúng ta về sau vẫn nên đường ai nấy đi mới tốt, miễn cho ngươi gây ra tai họa, người khác còn tưởng rằng chúng ta cũng có phân.”
Viên phụ Viên mẫu đối với hắn thống hận đến cực điểm, xuống tay không phân biệt nặng nhẹ, cơ hồ là đánh gần chết mới buông tha hắn, trực tiếp đánh từ trong phòng đánh tới bên ngoài.
Đại Ngưu xem đến sốt ruột, muốn tiến lên ngăn trở, kết quả bị Thư Dư kéo lại.
Hắn kinh ngạc quay đầu, liền nghe nàng nói, “Tứ dượng không đánh trả.”
Viên Sơn Xuyên đối với cha mẹ huynh trưởng là thật sự áy náy, cho nên tùy ý bọn họ phát tiết tức giận trong lòng.
Nhưng Lộ Tứ Hạnh không có khả năng trơ mắt nhìn trượng phu gầy yếu của mình phải chịu thương tổn, nàng tiến lên muốn ngăn lại, mấy người Viên gia cũng mặc kệ nàng, thậm chí đối với Lộ Tứ Hạnh tức giận còn lớn hơn, trực tiếp dời đi mục tiêu, hận ý tràn đầy đi lôi kéo muốn đánh nàng.
Thư Dư lập tức tiến lên, không nói hai lời đẩy Viên mẫu đang duỗi móng tay sắc bén muốn cào mặt Lộ Tứ Hạnh sang một bên, lại hung hăng kiềm chặt tay của Viên phụ đang hận không thể muốn giết người muốn nắm Lộ Tứ Hạnh.
Nàng trực tiếp đẩy Lộ Tứ Hạnh ra phía sau, mắt lạnh nhìn bọn họ, “Ta xem các ngươi ai dám đụng đến cô cô ta.”
Nàng có thể chịu đựng người Viên gia động thủ với Viên Sơn Xuyên, nói đến cùng, người Viên gia gặp phải chuyện như vậy, đích đích xác xác là trách nhiệm của Viên Sơn Xuyên.
Nhưng Lộ Tứ Hạnh thì sai cái gì? Nàng cũng là người bị hại. Thậm chí lần trước đã phải chịu Viên lão thái các nàng công kích thương tổn, đến Tiểu Chân cũng bị đánh vỡ đầu chảy máu.
Lúc này ngay trước mặt nàng, bọn họ còn muốn động thủ? Nằm mơ đi.
Viên Sơn Xuyên cũng phục hồi tinh thần lại, đầu hắn có chút choáng váng, vốn dĩ mấy ngày này hắn vẫn luôn không được, còn bị người chợ đen đánh một trận rồi. Hiện tại người Viên gia lại y như đánh kẻ thù, hận không thể đánh chết hắn vậy, Viên Sơn Xuyên cơ hồ có chút chịu đựng không nổi.
Còn may Đại Ngưu cùng Lộ Tứ Hạnh vội vàng đỡ lấy hắn.
Viên Sơn Xuyên hít sâu một hơi, nói với Viên phụ Viên mẫu, “Cha mẹ, các ngươi đánh ta không sao cả, nhưng Tứ Hạnh vô tội, các ngươi không thể động thủ với nàng được.”
“Ta phi, nàng ta như thế nào vô tội? Nàng ta chính là cái đồ sao chổi, hai vợ chồng các ngươi đều là tai họa.”
Hồ Lợi sắc mặt khó chịu vô cùng, nghe không nổi nữa, “Nháo đủ hay chưa? Các ngươi coi nơi này là chỗ nào? Có phải không muốn đi đúng không, được thôi, vậy đi vào, ta lập tức khóa cửa lại, các ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ ra khỏi đây.”