Người Viên gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng cười nịnh quay đầu lại, nói với Hồ Lợi, “Quan sai đại nhân, ngài bớt giận, bớt giận, chúng ta đây đi luôn, lập tức đi.”
Nói xong, người Viên gia cũng không rảnh lo Viên Sơn Xuyên, lập tức chạy nhanh hơn thỏ, vội vàng lao về phía cửa huyện nha.
Mãi cho đến khi chạy ra khỏi huyện nha, bọn họ mới dừng lại, vỗ vỗ ngực nói, “Không có việc gì, không có việc gì.”
“Chúng ta rốt cuộc đã được ra ngoài, ta thiếu chút nữa cho rằng cả đời này sẽ bị nhốt ở bên trong.”
“Đều là tứ đệ làm hại.”
“Chờ hắn ra đây, ta thế nào cũng phải giáo huấn cho hắn một trận nhớ đời.”
Nhưng mà, bọn họ ở bên ngoài nha môn đợi hồi lâu cũng không gặp Viên Sơn Xuyên ra cửa, ngược lại là người trên đường đều đang nhìn bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Người Viên gia đã ngây người ở bên trong mấy ngày, trên người đều lộn xộn. Bên trong cũng không có điều kiện cho bọn hắn tắm rửa, thời tiết còn nóng như vậy, khó tránh khỏi có mùi lạ.
Mấy người chịu không nổi, vốn dĩ còn muốn chờ Viên Sơn Xuyên ra đây, để hắn ra tiền mướn xe bò đưa bọn họ về nhà.
Nhưng vẫn không chờ được thấy người, trong lòng mấy người lại có chút lo sợ bất an.
“Không phải là không ra được đấy chứ? Chẳng lẽ tứ đệ thật sự phạm tội.”
“Có khả năng, hẳn là Huyện thái gia đã điều tra rõ ràng sự tình, tứ đệ phạm vào tội, chúng ta cùng hắn không quan hệ, cho nên mới được thả, hắn lại bị bắt vào đại lao.”
Mấy người càng nghĩ càng thấy đúng, cảm giác chính mình đã đoán được chân tướng, lập tức lại lo lắng lên.
“Đi đi đi, chúng ta nhanh chóng đi thôi, chuyện này không liên quan tới chúng ta, chờ đi trở về, chúng ta lập tức tìm thôn trưởng, cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ.”
Lão Nhị thật ra có chút chần chờ, “Như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Sao lại không tốt? Ngươi ngẫm lại mấy ngày nay chúng ta bị nhốt bên trong xem, ngươi ngẫm lại bà nương hài tử nhà ngươi đi, chẳng lẽ vì hắn, toàn bộ nhà chúng ta đều phải ném vào sao? Ai biết hắn ở bên ngoài rốt cuộc làm cái sự tình thương thiên hại lí gì cơ chứ.”
Mấy người càng nói càng tức giận, hùng hùng hổ hổ lại lòng còn sợ hãi chạy nhanh ra khỏi thành đi về nhà.
Mà lúc này Viên Sơn Xuyên khi đang chuẩn bị rời khỏi nha môn lại bị Vương Hồng chạy tới gọi lại.
Hắn hai ba bước đi đến trước mặt mấy người Thư Dư, nói, “Đại nhân nói còn có chút sự tình chưa nói xong, thỉnh các ngươi đi qua.”
Viên Sơn Xuyên gật gật đầu, “Vậy đi thôi.”
Vương Hồng cùng Hồ Lợi ở phía trước dẫn đường, Viên Sơn Xuyên cùng Lộ Tứ Hạnh đi ở sau cùng.
Lộ Tứ Hạnh đỡ hắn, lại rõ ràng cảm giác được hắn thân mình loạng choạng, lập tức có chút lo lắng, muốn mở miệng nói cái gì nhưng bị nhéo tay Viên Sơn Xuyên một chút.
Nàng ngẩng đầu, liền thấy Viên Sơn Xuyên lắc đầu, “Yên tâm, không có việc gì.”
Mấy người đi đến đại đường, Hướng Vệ Nam đang ngồi ở nơi đó chờ bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ lại đây, Hướng Vệ Nam hơi hơi gật gật đầu, nói với Viên Sơn Xuyên, “Lúc trước ta thấy ngươi sốt ruột muốn gặp người nhà, cho nên không ngăn đón. Lúc này có thời gian, về sự kiện lần này, có chút chi tiết cụ thể, ta còn muốn hỏi cho kỹ. Các ngươi……”
Hắn dừng một chút, nhìn về phía Đại Ngưu cùng Lộ Tứ Hạnh nói, “Các ngươi đi ra bên ngoài uống ly trà trước đi.”
Đại Ngưu lập tức hiểu rõ, có một số việc không phải việc mà bọn họ có thể biết.
Hắn không khỏi nhìn Thư Dư vẫn đang đứng tại chỗ một cái, đỡ Lộ Tứ Hạnh đi ra ngoài.
Hướng Vệ Nam lúc này mới hỏi Viên Sơn Xuyên về đặc điểm của hai nhóm người lúc trước muốn đoạt bức họa kia, Viên Sơn Xuyên kỳ thật cũng không thấy rõ ràng lắm, lúc đó đã hơn nửa đêm, người đến lại che mặt.
Nhưng những gì nên nói, hắn đều cẩn thận hồi tưởng lại rồi nói rõ ràng.
Hướng Vệ Nam gật gật đầu, “Lần này xác thật là nhờ ngươi, ngươi cũng coi như đã lập công lớn, ngươi muốn được thưởng cái gì, có thể nói cùng bản quan, bản quan có thể thỏa mãn đều sẽ thỏa mãn ngươi.”