TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 364: Về Nhà

Thư Dư nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, dù sao nàng cũng hy vọng Thư gia xui xẻo.

Nàng cất bức họa đi, “Vậy các huynh cẩn thận một chút, không cần cùng Thư gia cứng đối cứng, có bức họa này, ta tin tưởng cũng đủ cho Thư gia uống một hồ rồi.”

Mạnh Duẫn Tranh cười rộ lên, “Được, Các nàng cũng vậy.”

Thư Dư xoay người lên xe ngựa, Mạnh Duẫn Tranh vẫn luôn nhìn bọn họ vào thành, lúc này mới leo lên càng xe.

Triệu Tích đột nhiên run lên dây cương, “Giá.” Xe ngựa bay nhanh chạy về phía trước.

Ba người Thư Dư đi đến chỗ thuê xe ngựa trước, trả lại xe ngựa.

Viên Sơn Xuyên khó hiểu, “Chúng ta không trực tiếp đi huyện nha sao?” Hắn có chút sốt ruột, tưởng tượng đến thê tử cha mẹ còn bị nhốt ở bên trong, hận không thể hiện tại mọc cánh bay qua đó.

Thư Dư liếc xéo hắn một cái, “Chúng ta trang điểm ăn mặc kiểu này đi qua, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị người huyện nha đánh cho một trận rồi.”

Nàng cũng không có khả năng tự báo thân phận nói chính mình là Lộ Thư Dư được.

“Chúng ta về nhà trước đã, thay quần áo rồi lại đến. Còn phải nghĩ xem đưa như thế nào nữa, cũng không thể tự loạn trận tuyến, đặc biệt là vào lúc này, càng phải thêm cẩn thận.”

Mục đích bọn họ cải trang giả dạng chính là để không cho người nhận ra được, không cho người biết bọn họ làm cái gì.

Cho nên Thư Dư nhanh chóng mang theo Viên Sơn Xuyên cùng Đại Ngưu chui vào một hẻm nhỏ không có ai, nàng đổi về nữ trang, Đại Ngưu cùng Viên Sơn Xuyên cũng thay đổi một bộ quần áo.

Viên Sơn Xuyên quần áo không hợp thân, nhưng mà cũng không sao, nơi này không phải chợ đen, trên đường rất nhiều người trong nhà khó khăn ăn mặc quần áo không thích hợp, cũng không hiếm lạ.

Viên Sơn Xuyên cùng Đại Ngưu đều chỉ hóa trang đơn giản nên hai người gỡ xuống chòm râu, cầm túi nước tẩm ướt khăn, cọ xát vài cái, rất nhanh đã lộ ra chân dung ban đầu, mặt cũng sạch sẽ, lại thay đổi kiểu tóc sẽ không nhận ra được nữa.

Thư Dư thì tương đối phiền toái, cho nên nàng vẫn mang theo mũ có rèm.

Ba người từ ngõ nhỏ đi ra, đã trở thành người khác rồi.

Bọn họ một đường đi thẳng về hẻm Lưu Phương, trên đường còn đụng phải hàng xóm, nhìn thấy Thư Dư mang theo mũ có rèm, kỳ quái nhìn thêm vài lần.

Thư Dư chỉ là hơi hơi gật gật đầu, ho khan hai tiếng.

Đối phương cho rằng nàng bị phong hàn, còn lặng lẽ lùi lại phía sau hai bước, sợ bị lây bệnh.

Đại Ngưu che miệng không tiếng động cười cười, Viên Sơn Xuyên không để ý, hắn bước chân vội vàng, đi rất nhanh.

Đứng ở cửa Lộ gia đã có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

Buổi sáng lúc ấy lão thái thái bồi Lương thị đi xem phòng ở, xem ra đã trở lại.

Thư Dư đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy lão thái thái đang ngồi trong viện, bên cạnh còn có Nguyễn thị cùng mấy hài tử.

Lương thị không ở đây, hẳn là thuê được phòng ở thích hợp đã dọn đi qua rồi.

Thư Dư còn chưa kịp mở miệng, Viên Sơn Xuyên liền hồng con mắt kêu một tiếng, “Tiểu Chân!!”

Người trong viện nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, khi nhìn thấy Viên Sơn Xuyên tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Nguyễn thị thậm chí kinh hô ra tiếng, “Ta, ta không hoa mắt đấy chứ?”

Tiểu Chân đang cùng Tam Nha nói chuyện nghe được thanh âm quen thuộc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

Ngay sau đó, tiểu cô nương nước mắt xoạch xoạch lăn từng hạt từng hạt như mưa, đứng lên vội vã chạy ra cửa.

“Cha, cha, ô ô, cha rốt cuộc đã trở lại, cha.”

Viên Sơn Xuyên đi nhanh tiến lên, một tay ôm Tiểu Chân đang phi nhanh đến vào trong ngực, cũng không khống chế được nghẹn ngào, “Không sợ a, cha đã trở lại, con thế nào rồi? Có khỏe không? Đệ đệ có ổn không?”

Tiểu Chân ô ô khóc, căn bản không nghe được hắn nói cái gì.

Thư Dư cùng Đại Ngưu sau khi tiến vào, xoay người đem viện môn đóng lại.