Viên Sơn Xuyên ở một bên xem đến liên tục lấy làm kỳ lạ, chỉ cảm thấy họa tác lúc trước hắn hao hết tâm lực cất giấu, cứ như đang ở ngay trước mắt vậy.
Mạnh Duẫn Tranh còn đang làm những bước kết thúc cuối cùng, Đại Ngưu vẫn luôn quan sát tình hình ngoài cửa đột nhiên nói, “Có người đi ra.”
Thư Dư đi qua liền nghe Đại Ngưu nói, “Đáng tiếc, chỉ là một tùy tùng.”
“Tùy tùng?” Thư Dư thay thể vị trí của hắn, quả thực nhìn thấy bên trong ghế lô kia, một hạ nhân mang theo mũ có rèm đi ra, người khác, vẫn ở lại trong ghế lô.
Ai biết lúc này Mạnh Duẫn Tranh lại đột nhiên nói, “Đây cũng là cơ hội tốt, tìm tên tùy tùng này gây phiền toái, nói không chừng có thể làm người bên trong ghế lô đi ra.”
Dưới sự hỗn loạn, treo đầu dê bán thịt chó là dễ nhất.
Thư Dư gật đầu, “Làm như thế nào?”
“Ta để Triệu huynh ở lại dưới lầu, ta đây sẽ bảo hắn.” Khi nói chuyện, Mạnh Duẫn Tranh đi đến bên cửa sổ, dùng tay đè nặng phiến cửa sổ, một cái, hai cái, ba cái, ít nhất đè ép bảy tám cái.
Lúc này Triệu Tích đã sớm ở đại đường dưới lầu chờ ngẩng đầu lên nhìn thấy tín hiệu của Mạnh Duẫn Tranh, lập tức ưỡn thẳng thân mình.
Hắn đem điểm tâm trong tay nhét vào miệng, vỗ vỗ tay, bất động thanh sắc nhìn về phía cầu thang.
Chỉ lát sau, chỗ cửa cầu thang liền xuất hiện một người.
Triệu Tích lại ngẩng đầu, trên lầu Mạnh Duẫn Tranh tự nhiên cũng thấy được người đang xuống lầu kia, vì thế lại đè ép hai lá phiến xuống.
Triệu Tích đã xác nhận, sau đó như không có việc gì đuổi kịp tùy tùng mang mũ có rèm kia.
Tùy tùng kia đi thẳng về hướng nhà xí, Triệu Tích cũng đi vào.
Chỉ lát sau, lại đi theo ra tới.
Làm Triệu Tích kinh ngạc chính là, tùy tùng kia lại không tiếp tục trở lại tiểu lâu bán đấu giá, ngược lại đi về phía sảnh ngoài.
Triệu Tích bỗng chốc nheo lại mắt, không thích hợp.
Mắt thấy người nọ sắp đi rồi, hắn đột nhiên cao giọng hô, “A, có kẻ cắp, có kẻ cắp chạy về bên này.”
Hắn vừa hô xong, lập tức liền có tiểu nhị chợ đen lại đây, hỏi, “Khách nhân, khách nhân phát sinh sự tình gì?”
“Ta vừa rồi nhìn thấy một kẻ cắp mặc quần áo màu nâu đi về thính phía trước, trong tay hình như còn cầm thứ gì, lén lén lút lút. Đụng vào ta ngay cả xin lỗi cũng không có, ngược lại hoảng loạn vô cùng. Hắn vừa đi, ta phát hiện ra túi tiền không thấy nữa. Chợ đen các ngươi như thế nào sẽ có kẻ cắp? Cái này cũng quá kỳ quái.”
Mấy tiểu nhị kia sắc mặt khẽ biến, quần áo màu nâu? Lúc trước Viên Sơn Xuyên mặc y phục chính là màu nâu.
Bọn họ vẫn luôn chưa tìm được người, không nghĩ tới hắn hiện tại to gan lớn mật đến thế, còn dám trộm mất túi tiền của khách nhân?
Còn có, trong tay hắn cầm thứ gì đó, chẳng lẽ bức họa kia vẫn bị hắn trộm đi?
Đáng chết, nếu thật như vậy, vậy sẽ lớn chuyện đó.
Hai tiểu nhị vội tìm tới vài người, nhanh chóng chạy về phía trước.
Triệu Tích tranh thủ lúc bọn họ không chú ý, cũng đã chạy tới sảnh ngoài. Nơi này chính là đại sảnh Thư Dư bọn họ đến đầu tiên, có quầy, có tiểu nhị cung cấp cố vấn ở đó.
Cũng có một ít người cũng không đi bán đấu giá lâu, vẫn dừng lại ở bên này giao dịch.
Cho nên giờ phút này người ngồi ở đại sảnh cũng không ít.
Tiểu nhị chợ đen rõ ràng vẫn không muốn lớn chuyện, chỉ gọi người ngăn chặn các cửa chung quanh sau đó âm thầm tìm kiếm trong đại sảnh này.
Nhưng mà Triệu Tích cũng theo vào tới, mục đích của hắn chính là nháo lên, sao có thể để cho bọn họ điệu thấp phương thức hành động như vậy được?
Hắn vừa chạy vào đã lớn tiếng ồn ào lên, “Có kẻ cắp chạy vào, mọi người đều cẩn thận một chút, nhìn xem ai mới vừa rồi tiến vào, túi tiền của ta đã bị hắn trộm đi. Trời ơi , ta còn muốn đi tiểu lâu tham gia bán đấu giá, tiền không có, mệnh ta cũng muốn không còn nữa luôn rồi.”