Mạnh Duẫn Tranh nói, làm Thư Dư cùng Triệu Tích đều ngưng trọng lên.
Thư Dư đối với một ít quy củ ở chợ đen không hiểu biết, chỉ có thể hỏi bọn hắn, “Vậy bức họa bị đối phương lấy được, chợ đen bên này sẽ đưa qua cho hắn vào lúc nào, chúng ta khi nào xuống tay thì ổn đây.”
Mạnh Duẫn Tranh đang vẽ tranh, Thư Dư vì tránh cho hắn phân tâm, liền quay đầu hỏi Triệu Tích.
Triệu Tích nói, “Phàm là khách nhân ghế lô lấy được hàng đấu giá, chợ đen bên này sẽ vào nửa canh giờ sau, đem hàng đấu giá đưa đến trong ghế lô của người mua. Người mua nếu mà không có hứng thú với hàng đấu giá sau, thì khi nhận được đồ xong có thể lựa chọn rời đi. Nếu mà cảm thấy hứng thú, cũng có thể tiếp tục lưu tại ghế lô, chờ toàn bộ kết thúc mới lại đi.”
Mà thời điểm người mua rời đi, chợ đen bên nàycũng sẽ có mấy hộ vệ hộ tống, phải đưa ra khỏi chợ đen mới thôi.
Thư Dư, “Nửa canh giờ sau à? Hiện tại cách lúc lấy được bức họa kia đã qua ba mươi phút rồi nhỉ? Không bao lâu nữa bọn họ nếu mà lấy được bức họa, chuẩn bị rời đi, chúng ta không phải không kịp rồi sao……”
Nàng nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh còn đang vẽ tranh, cứ việc hắn tốc độ như bay, nhưng có nhanh hơn nữa, cũng phải tốn không ít thời gian.
Thư Dư nhấp nhấp môi, “Không được, ta phải về lại lầu ba, nghĩ cách nhìn người trong ghế lô kia, nếu mà bọn họ lấy được bức họ chuẩn bị đi, nghĩ cách cản lại một chút. Mạnh công tử, họa đành làm phiền ngươi.”
Mạnh Duẫn Tranh gật đầu, động tác trong tay càng lúc càng nhanh, “Được, nàng ở gian ghế lô nào lầu ba? Ta lát nữa sau khi vẽ xong sẽ đi tìm nàng. Bức họa kia hiện tại là bộ dáng gì, chỗ nào có dấu vết, Viên Sơn Xuyên hẳn là rõ ràng nhất, còn phải tìm hắn để nhớ lại một chút, ta cố gắng làm giả.”
“Ghế lô số mười hai.”
Thư Dư nói xong, hướng về phía hai người gật gật đầu, người thì đi nhanh về phía ghế lô trên lầu ba.
Người mua ở gian ghế lô kia còn không có động tĩnh gì, hai người chờ ở gian ghế lô số mười hai cũng đã chờ đến tóc đều phải rụng hết .
Thật vất vả nhìn thấy Thư Dư trở về, Đại Ngưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiến lên đón nói, “Như thế nào đi lâu như vậy? Ta thiếu chút nữa cho rằng muội đã xảy ra chuyện.”
Thư Dư đem mũ có rèm trong tay đặt ở trên bàn, đây là nàng lúc mới vừa rồi lên lầu hỏi tiểu nhị lấy tới.
“Vừa rồi nhìn thấy hai bằng hữu, vừa lúc, chúng ta việc này cần phải có bọn họ hỗ trợ, cho nên cùng bọn hắn thương lượng một chút, lúc này mới về trễ.”
Viên Sơn Xuyên nghe được có người hỗ trợ, lập tức hỏi, “Đối phương có thể tin được không?”
Đây cũng không phải là việc nhỏ.
Thư Dư gật đầu, “Đáng tin cậy, là người mà Hướng đại nhân nhận thức.”
Đại Ngưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa rồi hắn áp lực quá lớn. Muốn ở bên trong chợ đen trộm một phần chứng cứ phạm tội quan trọng như vậy đi, chỉ bằng ba người bọn họ thật sự quá gian nan.
Thư Dư đem một bộ quần áo trong tay đưa cho Viên Sơn Xuyên, “Tứ dượng, đây là quần áo ta hỏi mượn bằng hữu, ngươi thay đi.”
Nàng ban đầu đưa cho Viên Sơn Xuyên quần áo quá lớn, nếu cứ mặc như vậy đi ra ngoài, dây dưa dây cà thật sự khả nghi.
Cũng may Triệu Tích cùng Viên Sơn Xuyên chiều cao thân mình không khác nhau lắm, quần áo dự phòng của hắn bên kia cho Viên Sơn Xuyên đúng là vừa hay thích hợp.
Viên Sơn Xuyên đi nhanh ra phía sau bình phong thay, hắn gần đây gầy đi rất nhiều, quần áo này mặc vào trên người kỳ thật vẫn là có chút to rộng, nhưng so với bộ vừa nãy kia thì khá hơn nhiều, thắt đai lưng vào thì vấn đề không lớn.
Lúc hắn đi ra, liền nhìn thấy Thư Dư đang áp xuống phiến cửa sổ, nhìn chằm chằm ghế lô kia.
“A Dư, kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?”
“Trước cứ nhìn chằm chằm đối phương đã, tạm thời không thể để cho bọn họ rời khỏi chợ đen, chờ hai bằng hữu kia của ta lại đây.”