Thư Dư nheo mắt lại, còn chưa đem suy đoán trong lòng nói ra, liền nghe được thanh âm của Triệu Tích đứng ở một bên hơi hơi đắc ý, “Bức họa kia ấy mà, chính là A Duẫn vẽ đó.”
Thư Dư đột nhiên nhìn về phía hắn, “Thật là huynh vẽ sao? Huynh chính là Sơn Cư tiên sinh?”
Ôi đê mờ, một bức họa giá trị thiên kim, nhân tài thế mà lại ở bên người nàng?
Nàng đột nhiên nhớ tới lúc trước khi cửa hàng khai trương, nàng nhờ Mạnh Duẫn Tranh hỗ trợ vẽ tuyên truyền đơn, lúc ấy chỉ cảm thấy người này thập phần lợi hại, vài nét bút đã có thể phác họa ra được một bức mỹ nhân đồ rồi, hóa ra hắn vốn dĩ chính là cao thủ.
Đúng rồi, những cái tuyên truyền đơn đó của nàng, toàn bộ đều được phát hết.
Thư Dư trong nháy mắt có loại cảm giác bỏ lỡ mấy trăm triệu, rất muốn đấm ngực dậm chân tỏ vẻ hối hận.
Nàng sao lại có thể để cho nhiều tiền như vậy trơn tuồn tuột thoát khỏi bàn tay mình thế chứ? Nàng rõ ràng là thiếu tiền như vậy.
Thư Dư trong lòng cuồng phong thét gào, trên mặt lại phá lệ trấn định.
Triệu Tích quan sát một hồi lâu, cũng không thấy nàng lộ ra thần sắc khiếp sợ, tức khắc thất vọng không thôi.
Hắn mới vừa rồi sờ sờ mắt cá chân, vấn đề không lớn, lúc vừa mới bị đụng vào thì đau đớn một chút thôi, cũng không bị trật.
Triệu Tích rửa qua tay, bắt đầu mài mực cho Mạnh Duẫn Tranh, “Kỳ thật cũng không nhất định vẽ ra giống nhau được, ngươi cứ vẽ một bức khác đi, dù sao đều là họa tác của Sơn Cư tiên sinh, lại còn chưa từng xuất thế. Ta thấy cái người mua ở lầu ba kia đối với Sơn Cư tiên sinh rất là sùng bái, nói không chừng sẽ đáp ứng đổi một bức đấy.”
“Sẽ không đâu.” Mạnh Duẫn Tranh tốc độ càng nhanh, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Ngươi cũng đã nói, đối phương đối với bức họa kia nhất định phải có được. Lúc trước chúng ta không biết nguyên do, tự nhiên cho rằng hắn có thể là thích họa tác của ta. Nhưng mà hiện tại, ta thật ra cảm thấy có điều kỳ quặc.”
Thư Dư lập tức phản ứng lại, “Ý của ngươi là, đối phương khả năng cũng biết bên trong bức họa kia cất giấu chứng cứ phạm tội, cố ý bắt về tay?”
Triệu Tích, “Không thể nào?”
Mạnh Duẫn Tranh lại gật gật đầu, “Đối phương ra giá cao hơn giá trị bản thân của bức họa, hơn nữa lúc ấy trả giá rất nhanh chóng, hắn căn bản không thèm để ý giá cả, chỉ nghĩ một mực lấy được bức họa mà thôi.”
Chợ đen giao dịch, đấu giá hội là một vòng tương đối quan trọng.
Mỗi lần chuẩn bị hàng đấu giá đều sẽ ghi lại đầy đủ, trước một tháng sẽ đưa đến trong phủ của khách quen thường xuyên lại đây.
Cho nên, giống như Thư Dư lần đầu tiên tới khả năng không rõ ràng lắm có kiện hàng đấu giá này, nhưng như là Đinh gia Giang gia thiếu gia, lại đã sớm có tin tức rồi, cũng bởi vậy trong lòng hiểu rõ, chuẩn bị tiền bạc thích hợp nhất để lấy được đồ mình yêu thích.
Mạnh Duẫn Tranh tất nhiên cũng từ một con đường khác biết được điểm này, lúc này mới xuất hiện ở chợ đen, chuẩn bị lấy được thứ hắn muốn.
Chỉ là, lúc hắn lấy được tin tức thì trên danh sách hàng đấu giá không bao gồm bức họa này.
Rốt cuộc thì bức họa này Viên Sơn Xuyên hơn nửa tháng trước mới trong lúc vô tình lẫn lộn vào chợ đen này, có lẽ là nửa tháng trước, danh sách này lại một lần nữa được đổi mới, hơn nữa đưa đến trong tay các vị khách quen.
Mà hai người Mạnh Duẫn Tranh, đã bỏ lỡ.
“Nói như vậy, bọn họ khẳng định sẽ càng thêm dụng tâm cẩn thận, tránh cho bức họa kia xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.” Thư Dư nhíu mày, “Hơn nữa nhìn dáng vẻ, người mua ở cái phòng lầu ba kia, không phải người tốt lành gì đâu.”
Mạnh Duẫn Tranh cười cười, người tốt hay là không tốt, cũng thành không tốt. Thư Dư không biết, hắn lại khá rõ ràng nội tình trong này, phần chứng cứ phạm tội này, không chỉ có riêng của huyện lệnh trước, rất có khả năng liên lụy rộng lớn, cho nên mới có nhân mã mấy phương đều đang âm thầm tranh đoạt, thủ đoạn cướp lấy.
Nhưng mà hiện giờ dừng ở dưới mí mắt bọn họ, đó chính là do bọn họ định đoạt.