Nguyễn thị cười nói, “Đúng vậy, Điền cô nương thêu thùa tốt, phường thêu ở phủ thành nàng muốn đến đều có thể đi vào. Chỉ là mẫu thân Điền cô nương sinh bệnh, nhìn không ít đại phu đều trị không hết.”
Thư Dư bừng tỉnh đại ngộ, “Là Triệu Tích xem bệnh cho mẫu thân nàng?”
“Đúng vậy, điền cô nương tâm tồn cảm kích, hơn nữa bệnh của mẫu thân nàng còn chưa có khỏi hẳn, biết chúng ta mở cửa hàng trang phục, liền hỏi chúng ta muốn chiêu nàng hay không. Nàng đi theo chúng ta về Giang Viễn huyện, trở thành tú nương của cửa hàng chúng ta, yêu cầu duy nhất chính là cũng mang theo cả mẫu thân nàng. Mới vừa rồi cái xe la phía sau kia, mẫu thân nàng đang ở bên trong.”
Lão thái thái trong lòng cao hứng, “Lần này thật là ít nhiều gì nhờ có Triệu Tích đi theo các ngươi ra cửa, đứa nhỏ này là đứa biết làm.”
Nguyễn thị trên mặt hơi có chút tự hào, đúng vậy, ngày thường thấy hắn hi hi ha ha, nhìn tổng cảm thấy có vài phần không đáng tin cậy, ai biết đứng đắn lên cũng là người thập phần lợi hại.
Quan trọng nhất chính là, hắn biết che chở Thư Du, luyến tiếc nàng chịu một chút ủy khuất.
Người như vậy tương lai chính là con rể nàng, Nguyễn thị có thể không tự hào sao?
Nhưng mà nói đến Triệu Tích, lão thái thái cũng nghiêm túc lên, “Lão Nhị, lão Nhị tức phụ, lần này Triệu Tích cùng A Du ra cửa, có lẽ các ngươi cũng biết là có ý tứ gì. Hai đứa nó nếu lẫn nhau đều có ý, vậy mau chóng cho bọn nó đính hôn đi, miễn cho về sau bị người ta nói nhàn thoại.”
Cũng có thể tránh cho không ít người làm mai mối.
Đặc biệt đối tượng các nàng làm mai mối không chỉ có hai tỷ muội Thư Dư, còn có Triệu Tích cùng Mạnh Duẫn Tranh.
Lúc trước Triệu Tích là ngốc tử, Mạnh Duẫn Tranh là người câm, hàng xóm láng giềng chỉ cảm thấy bọn họ đáng thương đáng tiếc, nhưng thật ra không nghĩ tới muốn hỗ trợ giới thiệu cô nương.
Hiện tại không giống nhau, hai người đều tốt.
Đặc biệt hai người này còn lớn lên phong độ nhẹ nhàng lại có bản lĩnh, Mạnh Duẫn Tranh thì tạm thời không nói, Triệu Tích kia chính là đại phu. Tuổi còn trẻ mà y thuật đã cao minh, cô nương nhà nào gả cho hắn, về sau còn sầu cái gì đây?
Cố tình hai người nayd bên người cũng không thấy trưởng bối, cùng bọn họ quan hệ tốt nhất chính là Lộ gia.
Vì thế hàng xóm láng giềng đều tới tìm lão thái thái, hỏi tình huống của Mạnh gia cùng Triệu gia, nhờ bà hỗ trợ hỏi một chút.
Lão thái thái đều phải nôn ra máu, một đám nhìn chằm chằm cháu rể nhà bà, bà còn hỏi cái gì, hỏi cái gì mà hỏi!!
Làm bà hiện tại mỗi ngày đều phải tránh ở Y Nhân Các không trở lại, bằng không viện môn liền không có cơ hội đóng lại mất.
Hiện tại xác nhận suy nghĩ của A Du, vậy đính hôn trước.
Lộ Nhị Bách gật đầu, “Việc này hôm nào con tìm Triệu Tích nói, hắn tuy rằng không có song thân, nhưng sư phụ còn đó, dù sao cũng phải hỏi ý tứ của Triệu lão đại phu một chút.”
Triệu Tích cùng Thư Du vừa trở về, vừa lúc nghe được câu cuối.
“Hỏi sư phụ ta cái gì?” Hắn kích động hỏi, “Là chuyện A Ngưng bái sư sao?”
“Không phải, là chuyện huynh cùng tỷ của ta.” Thư Dư cười tủm tỉm nói một câu.
Triệu Tích ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, nhịn không được mừng như điên chạy tiến lên đây, “Bà nội, Lộ thúc lộ thẩm, là chuyện ta cùng A Du thành thân sao? Sư phụ ta bên kia không thành vấn đề, ta sớm đã viết thư trở về rồi, sư phụ ta cũng hồi âm. Các ngươi chờ một lát, ta đây liền về nhà đem tin tới đây cho các ngươi nhìn xem.”
Nói xong người liền chạy.
Lộ gia những người khác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía Thư Du.
Người sau ngây người một chút, ngay sau đó sắc mặt bạo hồng, một chữ nói không nên lời, quay đầu đi về phòng.
Triệu Tích trở về rất nhanh, trong tay còn cầm một phong thư thật dày.
Hắn trực tiếp đưa thư cho Lộ Nhị Bách, người sau lại có chút chần chờ, “Này, sư phụ ngươi gửi thư cho ngươi, ta xem không tốt lắm đâu?”