Thư Dư có chút nghi hoặc, Thư Du đã muốn chạy tới bên người nàng, thấp giọng nói, “Mạnh công tử nói, hắn ở phủ thành còn có chút việc chưa xong xuôi, muốn quá hai ngày mới có thể trở về, bảo chúng ta nói một tiếng với muội, kêu muội không cần lo lắng.”
Thư Dư ho nhẹ một tiếng, “Muội không lo lắng.”
Thư Du cười cười, lúc này mới nhìn về phía vị cô nương từ trên xe la phía sau xuống kia, cùng Thư Dư giới thiệu nói, “Đây là Điền Cần cô nương, là, là tú nương chúng ta tìm tới.”
Thư Dư nhướng mày, “Tú nương?”
Nguyễn thị lúc này đi lên trước nói, “Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà đi, có nói cái gì vào nhà lại nói.”
Lão thái thái nhanh chóng gật đầu, “Đúng đúng đúng, vào nhà nói chuyện.”
Mấy người lại sôi nổi xoay người sang chỗ khác, chỉ là vị Điền Cần cô nương kia không đi theo vào. Nàng là tú nương, tất nhiên là muốn an bài đến chế y phòng.
Còn có chiếc xe la phía sau kia, là các nàng ở phủ thành thuê tới, trong xe chính là hàng hóa bọn họ lần này ở phủ thành mua về.
Triệu Tích phi thường tự giác, “Các ngươi đi vào nói chuyện đi, ta đưa Điền cô nương cùng thất nguyên liệu này qua kia.”
“Ta cũng đi.” Thư Du theo đi, chuyện của Điền Cần còn phải để nàng tới an bài.
Triệu Tích vui tươi hớn hở, hai người nắm xe la xe ngựa đi rồi.
Nguyễn thị vào sân uống ngụm nước, lúc này mới kể về thu hoạch lần này ra cửa.
Các nàng ở phủ thành xác thật đi dạo thật nhiều cửa hàng, không chỉ mỗi cửa hàng trang phục, còn có tiệm vải cùng với một số nơi cô nương phu nhân thường đi. Nhìn xem quần áo trang điểm đang thịnh hành ở phủ thành, nhìn xem vải dệt mới lạ hiếm có.
Sau khi xem xong liền tìm kiếm tiệm vải thích hợp ký kết khế thư.
May mắn lần này có Triệu Tích đi theo, hai người Nguyễn thị rốt cuộc không có kinh nghiệm, lúc tìm tiệm vải thứ nhất gặp phải cái chưởng quầy tâm cơ thâm trầm gian lận trên khế thư. Các nàng thiếu chút nữa đã bị lừa, nếu là ký xuống tờ khế thư kia quay đầu lại các nàng coi như đưa không mấy trăm lượng bạc cho người ta.
Hiện tại nhớ tới, Nguyễn thị đều nghĩ mà sợ hãi.
“Khế thư kia chúng ta đã nhìn kỹ qua, cũng không thấy có cái vấn đề gì. Là Triệu Tích mắt sắc phát hiện, chúng ta cảm thấy chưởng quầy kia không thành thật, lúc ấy liền đi luôn. Chưởng quầy nhà thứ hai lại là người thành thật chúng ta ký khế thư luôn, trở về khách điếm liền đem khế thư cho Duẫn Tranh nhìn, hắn cũng nói không có vấn đề.”
Khi nói chuyện, Nguyễn thị đưa khế thư ra, cho Thư Dư lại nhìn xem.
Thư Dư tuy rằng làm việc lão luyện, nhưng loại chuyện xem khế thư này, khẳng định vẫn là Mạnh Duẫn Tranh lành nghề hơn.
Hắn nói không có vấn đề, tự nhiên là không có vấn đề gì.
Nàng lại khá tò mò đối với một sự tình khác, “Vị Điền Cần cô nương kia, con nghe ý của tỷ là tú nương các ngươi ở phủ thành chiêu đến à?”
“Đúng vậy.” Nguyễn thị gật gật đầu, “Chúng ta vốn dĩ tính toán tìm ở huyện thành, mọi người nghĩ xem, nếu là tú nương ở phủ thành, người có bản lĩnh nơi nào chịu đi theo chúng ta về huyện thành đúng không? Không có bản lĩnh, chúng ta đưa tới cũng không thích hợp. Vị Điền Cần cô nương này, lại có một tay thêu thùa cực tốt.”
Nguyễn thị từ trong lòng ngực lấy ra hai tấm khăn đưa qua, mấy người vừa thấy, quả thực thập phần tinh mỹ.
Nguyễn thị nhắc nhở, “Lật mặt sau nhìn xem.”
Mấy người sửng sốt một chút, lại xem mặt trái, hoắc, thế mà lại là thêu hai mặt.
Lão thái thái đều chấn kinh rồi, “Nàng có tay nghề tốt như vậy, phủ thành bên kia hẳn là không lo tìm không thấy tiệm vải chứ. Thêu thùa lợi hại như vậy, có rất nhiều người cướp muốn mới đúng.”
Thư Dư gật đầu, trách không được nàng lúc trước nhìn vị Điền Cần cô nương kia, khí chất khác với người bình thường, tuy rằng nhìn có vài phần tiều tụy, nhưng thần thái lại không thấy nửa điểm co quắp bất an khi đi đến nơi xa lạ.