TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 620: Nhị Cô Nương Sắp Chết

Đại Nha múc cho nàng một chén canh, đặt đến trước mặt nàng, cười nói, “Đều khá tốt, tỷ lại đây chính là muốn nhìn muội một chút. Cha mẹ vốn cũng muốn đến, nhưng lại sợ gióng trống khua chiêng làm ầm ĩ động tĩnh quá lớn, cho nên chậm rãi lại đến sau.”

Hiện giờ Thư Dư liền ở chỗ này, có lão thái thái chiếu cố, Lộ Nhị Bách cùng Nguyễn thị cũng có thể yên tâm.

Bọn họ hiện tại đang muốn nỗ lực kiếm tiền, trong tay có bạc, Thư Dư là có thể ăn ngon hơn một chút.

Thư Dư an tĩnh nghe cuộc sống của các nàng sau khi tới huyện thành, không thể không cảm khái thái độ sinh hoạt của người Lộ gia cùng Thư gia khác nhau như trời với đất.

Nhìn xem, người một nhà đồng tâm hiệp lực, còn gì quan trọng hơn?

Thư Dư vừa mới nghĩ đến Thư gia, liền thấy lão thái thái cầm chén lại đây, nói với nàng, “Đưa qua cho Hầu di nương cùng lục cô nương đi.”

Hôm nay trong nhà giết hai con gà, phân lượng đủ, lão thái thái đều đem hầm, để lại một chén cho mẹ con Hầu di nương.

Trong nhà nếu mà không có đồ ăn thì cũng thôi, nhưng có thì cho người ta cải thiện thức ăn một chút là vẫn có thể.

Thư Dư lưu loát đứng dậy, “Được, cháu đi trước.”

Đại Nha đi cùng nàng, hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới cửa Thư gia rồi.

Người Thư gia đến cả chuyện buổi tối nấu cơm thôi cũng ở bên kia tranh chấp không để yên.

Thư Dư đã thấy nhiều thành quen, nàng đang muốn đẩy cửa viện môn ra thì lại đột nhiên từ giữa tranh chấp nghe được một câu ‘ chúng ta phòng còn phải cho Nhị cô nương dưỡng bệnh, dứt khoát đến sương phòng bên phải đi, để Hầu thị cùng lục cô nương đi ra ngoài. ’

Thư Dư híp híp mắt, như thế nào, thấy nàng không ở đây, lại bắt đầu đánh chủ ý lên sương phòng bên phải rồi?

“Phanh” một tiếng, Thư Dư một phen đẩy viện môn ra.

Người Thư gia vốn đang nói chuyện động tác nhất trí quay đầu, nhìn thấy Thư Dư cùng Đại Nha, một đám nháy mắt im tiếng.

Các nàng hiện tại đối với Thư Dư thập phần kiêng kị, thời điểm hôm nay ở đất hoang bên kia không thấy được nàng còn có chút ngoài ý muốn, chờ khi nghe nói nàng đã đi săn, người Thư gia đều rất là vui sướng khi người gặp họa một phen, cảm thấy nàng thấy không rõ chính mình, chỉ bằng cái loại công phu mèo quào này của nàng cũng dám vào núi, sợ là chết như thế nào cũng không biết.

Cho nên vừa rồi mới động tâm tư muốn đổi phòng.

Ai biết, người ta không chờ mình nhắc mãi, mới chỉ nói hai câu, nàng đã tới rồi.

Thư Dư quét mắt qua các nàng, bắt đầu gọi Hầu di nương.

Lục cô nương từ phòng bếp chạy ra tới, đôi mắt nhìn thấy Thư Dư vui vẻ, “A Dư tỷ.”

Thư Dư đem cái chén trong tay đưa qua, “Ta hôm nay lên núi đi săn, đánh được con hươu lớn, được phân cho con gà rừng, đưa cho các ngươi một chút, còn chưa ăn đúng không?”

“Còn chưa đâu, mới vừa làm xong cơm chiều.” Lục cô nương kinh hỉ không thôi, nhận chén rồi nhanh chóng dẫn hai người tiến vào.

Những người Thư gia khác mở to hai mắt nhìn, đánh được con hươu, còn, còn có gà rừng?

Các nàng ghen ghét không thôi, nhìn đến chén thịt trong tay lục cô nương kia, nước miếng khắc chế không được trào ra.

Thư Dư đi theo lục cô nương vào sương phòng bên phải, không bao lâu, Hầu di nương cũng bưng cơm chiều vào cửa.

Bốn người đóng lại cửa phòng, đem tầm mắt người Thư gia đều ngăn cách ở bên ngoài.

Thư Dư lúc này mới giới thiệu thân phận Đại Nha, “Đây là đại tỷ của ta.”

Đại Nha đối với Hầu di nương cùng lục cô nương gật gật đầu, nói vài câu khách sáo, Thư Dư lúc này mới hỏi tình huống của Nhị cô nương.

Hầu di nương lắc đầu, “Càng ngày càng nghiêm trọng, ta coi cũng chỉ hai ngày này thôi. Huống chi, trong nhà này cũng không ai chiếu cố nàng, nàng muốn uống miếng nước đều khó khăn. Lại nói người Thư gia mỗi ngày làm công làm việc đều hữu hạn, phân đến lương thực chỉ có một chút như vậy, có thể chia cho nàng nửa cái bánh bao đã là không tồi.”