TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 619: Gác Đêm

Triệu Tích tiếp nhận khăn ướt Thư Dư đưa qua lau tay, nói, “Ta đã loại bỏ hết thịt thối trên người hắn, hiện tại chỉ xem chính hắn có thể chống đỡ được hay không thôi.”

Nói xong, hắn đưa một bình dược cho mẹ con Phương gia, dặn dò các nàng, “Hắn hiện tại vấn đề không lớn, đã ngủ rồi. Nhưng mà các ngươi từ giờ trở đi phải nhìn hắn, nếu như hắn bắt đầu phát sốt thì đem dược này cho hắn ăn vào, tùy thời chú ý miệng vết thương của hắn, đừng làm vỡ ra hoặc là cọ tới. Đến ngày mai ta lại qua đây nhìn xem.”

Mẹ con Phương gia vội tiếp nhận bình dược, đối với Triệu Tích liên tục cảm tạ.

Triệu Tích xua xua tay, “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi về trước đây.”

Phương Hỉ Nguyệt nhanh chóng đưa hắn ra cửa, chỉ là sau khi đi được hai bước, Triệu Tích lại quay đầu lại, đánh giá sắc mặt mẹ con Phương gia một phen nói, “Ta biết các ngươi hôm nay đánh được con gà rừng, tạm thời đừng cho cha ngươi ăn, chờ hắn ổn định lại bồi bổ cho hắn cũng không muộn. Nhưng thật ra hai người các ngươi, có thể ăn chút đồ dầu mỡ, bằng không trạng thái quá kém, chỉ sợ không đợi đến khi cha ngươi khỏi hẳn, chính các ngươi đều không chống đỡ được.”

Thật sự là hai người sắc mặt vàng vọt không có một chút huyết sắc, hơn nữa áp lực tâm lý lớn, nếu tiếp tục mỗi bữa đều ăn một cái bánh bao lương thực thô, quá hai ngày thế nào cũng phải ngã xuống.

Hắn là đại phu, Phương Hỉ Nguyệt biết hắn là vì muốn tốt cho các nàng, lập tức gật đầu, “Được, chúng ta nghe Lộ đại phu.”

Triệu Tích vừa nghe ba chữ Lộ đại phu này liền cảm thấy hô hấp khó khăn.

Hắn liếc Thư Dư một cái, có chút căm giận rời đi, ngay cả hòm thuốc cũng không thèm lấy.

Phương Hỉ Nguyệt vẻ mặt mộng bức, không biết chính mình nói sai cái gì rồi sao, tức khắc khẩn trương nhìn Thư Dư.

Người sau cười cười, “Không có việc gì, hắn là đang nói đến gà rừng đã đói bụng, muốn về nhà ăn cơm. Cô trở về xem cha cô đi, ta cũng đi đây.”

Nói xong, Thư Dư nhấc hòm thuốc của Triệu Tích lên, cũng ra khỏi cửa Phương gia.

Phương Hỉ Nguyệt vẫn luôn nhìn bóng dáng nàng biến mất không thấy, mới xoay người trở về nhà.

Phương mẫu đã ở trong phòng lau mồ hôi trên đầu Phương phụ, trên mặt đất còn có rất nhiều rác lúc nãy dùng để trị liệu, Phương Hỉ Nguyệt chạy nhanh khom lưng thu thập hết.

Chờ thu thập xong rồi, nàng mới vào cửa nói với phương mẫu, “Nương, lát nữa cơm nước xong, ngài liền đi ngủ một giấc đi, để con trông cha cho.”

Phương mẫu lắc đầu, vừa muốn nói gì, lại nghe Phương Hỉ Nguyệt tiếp tục nói, “Chờ đến rạng sáng, chúng ta lại đổi lại. Nương tới gác đêm, con đi ngủ. Ngày mai thì nương xin nghỉ một ngày đi, ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

“Con……”

“Con phải lên núi đi săn, con cùng A Dư hợp thành một đội, lúc này mới ngày đầu tiên, con cũng không thể ném xuống một mình nàng vào núi. Cho nên con không thể nghỉ phép, chỉ có thể để nương mệt nhọc vậy.”

Phương mẫu duỗi tay sờ sờ đầu nàng, “Rõ ràng càng mệt chính là con mà, nếu ngày mai muốn vào sơn, vậy không cần gác đêm, con ăn xong thì cứ việc đi nghỉ ngơi là được, bằng không ngày mai vào núi mệt rã rời, sẽ có nguy hiểm. Nơi này nương tới là được.”

Phương Hỉ Nguyệt không đồng ý, Phương mẫu cũng bận việc một ngày, toàn thân mỏi mệt, không ngủ sao được?

Cuối cùng hai mẹ con thương lượng một phen, sau bữa cơm chiều Phương mẫu liền đi nghỉ ngơi, sau khi ngủ hai canh giờ, lại đổi Phương Hỉ Nguyệt đi ngủ.

Thương lượng xong thì Phương Hỉ Nguyệt liền đi làm đồ ăn.

Phương gia bên này còn đang bận việc, Lộ gia cũng đã bắt đầu ăn cơm nóng hầm hập.

Thư Dư vừa gặm đùi gà lớn lão thái thái đưa qua, vừa hỏi Đại Nha, “Tỷ, sao tỷ lúc này lại đến đây? Cha mẹ có khỏe không?”