Bóng đen rít lên lao đến, bà lão che chở cho Quân Sinh đứng ở gian cầu thang nhỏ hẹp. Bà tuy mắt mù chứ tâm không mù, mặc dù không nhìn thấy, nhưng đã có thể cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Tốc độ của chấp niệm rất nhanh, trong chớp mắt đã xông vào trong nhà, chạy ở phía trước chính là một con quái vật hình người cháy đen toàn thân đầy dấu răng.
Thấy hai bóng đen lao về phía bà lão, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.
"Bà ơi! Tránh ra!"
Không quan tâm đến việc thắp nến gì nữa, tôi bước đến chắn trước mặt bà lão và chộp lấy chiếc ghế gỗ bên cạnh ném vào người chấp niệm.