Ký ức chìm nổi trong thức hải, ở đây có thể nói là nơi quan trọng nhất và dễ bị tổn thương nhất trong toàn bộ cơ thể, suy nghĩ, cảm xúc và quá khứ của tôi đều ở đây.
Những sợi chỉ đen do chấp niệm hóa thành xuyên qua những mảnh ký ức rải rác, làm ô nhiễm tâm trí, lây lan đến đây như một bệnh dịch.
Nhìn vào bên trong mình, tôi không thể làm gì trước những sợi chỉ đen lan rộng khắp nơi.
Những bóng đen cháy sém đầy dấu răng chỉ là một loại hình thức của chấp niệm. Bản chất của bọn chúng thực chất là không cam tâm ngưng tụ lại với nhau, trải qua một thời gian dài tiến hóa, cuối cùng đã lên men thành những con quái vật cực kỳ hung hãn.
Tình hình trong thức hải rất tồi tệ, nhưng điều tôi lo lắng bây giờ không phải là chấp niệm, mà là huyết hồ.