Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi cũng hơi sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt của gã: "Lãnh Thanh Huyền? Anh còn chưa nghỉ ngơi sao?"
"Tôi làm sao mà ngủ được! Tất cả mọi người đều đi ra ngoài tìm cậu rồi..." Lãnh Thanh Huyền từ trong phòng đi ra, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin: "Không có lý nào mà? Tại sao cậu lại ở đây?"
Nói xong còn nhìn về phía cuối hành lang một cái, Lãnh Thanh Huyền có vẻ không xác định lẩm bẩm nói: "Cậu là bị đạo trưởng Từ Diễn bắt về đúng không?"
"Đạo trưởng Từ Diễn?" Nhướng mày, tôi không nói hẳn ra, mà cố ý để lộ một sự nghi hoặc: "Lão đạo sĩ đó không thù không oán gì với tôi, tại sao lại phải bắt tôi? Lúc trước người ta còn tặng cho tôi một quả màu đỏ, sau khi ăn xong thì tinh thần sảng khoái, thứ đó chắc chắn không phải vật tầm thường."
"Nói thừa, chu quả nghìn năm của Thanh Thành có thể giống với hoa quả bình thường chắc? Chờ đã, cậu đừng có chuyển đề tài." Lãnh Thanh Huyền xoa xoa thái dương: "Đạo trưởng Từ Diễn thật sự không có tìm cậu?"