Nhìn bộ dạng lười biếng của Bạch Khởi, tôi bật cười khanh khách, biết là mình đã lo lắng vô ích rồi.
"Tao ở bên ngoài vất vả mệt nhọc, còn mày thì lại thoải mái quá nhỉ.” Tôi quỳ xuống, xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, nhưng mối nghi ngờ trong lòng thì lại đang không ngừng tăng lên.
Tất cả các cửa hàng trên cả con phố đều đã đóng cửa, chỉ có quán ăn nhỏ này vẫn đang mở.
Đêm hôm khuya khoắt đến một vị khách cũng không có, rất hiển nhiên là người ta đang đợi tôi, hay nói cách khác là đang đợi tôi dẫn Bạch Khởi đi.
Bạch Khởi rất có linh tính, nó sẽ không dễ dàng tiếp cận người lạ, nhưng trạng thái của nó lúc này, đang nằm dưới gầm bàn mà không có bất kỳ sự phòng bị nào, có vẻ như nó biết rất rõ rằng chủ quán ăn nhỏ này tuyệt đối sẽ không làm lại nó.