Tôi quay đầu lại nhìn. Bị ý niệm của Trần Cửu Ca nhập vào, da mặt của Cố Bắc nứt ra, phẫn nộ đến cực điểm.
Bật lửa trong tay đã bật lên, tôi nghiêng đầu nhìn Cố Bắc bị nhập, ánh mắt dưới lớp mặt nạ A Tu La thiện ác tràn ngập sát khí. Nhưng cho dù là vào lúc này thì tôi vẫn giữ được bình tĩnh tuyệt đối.
Bản thân bây giờ đang đeo mặt nạ, lại sử dụng một danh tính khác, tôi nhớ lại mọi thứ trong tầng sâu của mộng cảnh rồi dùng giọng nói giả như lúc đó: "Trần Cửu Ca, anh trở về muộn rồi."
Khàn khàn, chậm rãi, mang theo tiết tấu đặc biệt, giọng nói này Trần Cửu Ca chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
“Quả nhiên là cậu!” Cố Bắc đứng nguyên tại chỗ, phong cách và tốc độ nói chuyện đều giống y hệt Trần Cửu Ca. Có thể do dây thanh quản bị thuốc làm hỏng nên giọng nói của gã vô cùng chói tai.