Giọng nói lạnh lẽo vang vọng bên tai, tôi và Trần Cửu Ca lần này thực sự là không chết không thôi.
Thi khí bao trùm huyệt động, tay tôi nắm lấy ngọc cốt, lúc này mới có thể ung dung đứng bên trong.
Ngọc cốt trong lòng bàn tay khẽ run lên, như thể Bất Hóa Cốt đang kêu gọi nó.
"Ngay cả khi cách nhau một khoảng nhất định, chúng vẫn có thể sinh ra tương tác với nhau, mảnh xương này không đơn giản mà." Khó khăn lắm tôi mới trộm được nó từ trong quan tài ra, làm sao có thể trả lại được, giữ lại mảnh xương này, sau này nói không chừng còn có tác dụng lớn.
Thi khí tích tụ hơn 20 năm phun ra ngoài, giống như đỉnh lũ vỡ bờ đê, tôi là một người sống đứng ở bên trong, cho dù không phải cố ý bị nhắm tới, cũng sẽ vô cùng đau đớn.