Tòa nhà Khám chữa bệnh trông rất mơ hồ từ bóng tối xa xa. Nơi đó, chẳng ai dám tùy tiện tiếp cận, vì cứ có cảm giác là sẽ có một con quái vật khác đột ngột lao ra - giống như vừa rồi vậy.
Đối với hai người bên cạnh tôi, tất cả những gì phát sinh ban nãy đã tạo nên một chấn động sâu sắc. Hai người bọn họ khó mà có thể bình tĩnh lại được.
Đã hơn một phút trôi qua, giọng nói của Trương Hằng vẫn còn run rẩy: “Lúc ấy, con quái vật đó đứng sau lưng cậu.”
Câu trả lời của gã không thể khiến tôi hài lòng. Trên thực tế, tôi đã gặp qua rất nhiều quái vật theo cách nhìn của người bình thường. Thậm chí, tôi còn trông thấy một cái bóng khổng lồ vài chục mét đang uốn lượn dưới lòng sông.
“Nói cụ thể xem nào.” Tôi bẻ gãy chạc cây, làm một cây nạng đơn giản cho Trần Mặc.