TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 598: Bể chứa nước

Bong bóng vọng ra từng âm thanh đứt quãng, không phải vang lên liên tục. Vì vậy, tôi cũng gặp nhiều khó khăn trong việc xác định vị trí của nguồn âm thanh.

Mò mẫm về phía trước, vì ngừa việc bị bại lộ, tôi thậm chí còn không dám mở điện thoại di động lên. Đạp vào phần nền gạch màu trắng, tôi dần xâm nhập vào sâu bên trong tòa nhà khám chữa bệnh.

Tầng trệt là đại sảnh; bên cạnh ô cửa sổ dành cho chức năng thu viện phí, tôi tìm thấy được một tấm bản đồ bên trong bệnh viện.

Do thời gian trôi qua quá lâu, có rất nhiều khu vực bị mờ đi, không thể nhìn thấy rõ ràng, tôi chỉ có thể đọc được bản giới thiệu chung chung.

Bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ này là bệnh viện lớn nhất mà tôi từng thấy. Chỉ riêng bộ phận chẩn đoán và điều trị là đã được chia thành ba loại chính: bộ phận Chẩn đoán và Điều trị Chuyên ngành, bộ phận Chẩn đoán và Điều trị chung, cuối cùng là bộ phận Chẩn đoán và Điều trị Đặc biệt.

Mỗi bộ phận lại bao gồm các phòng ban khác nhau, số lượng rất nhiều, khiến tôi hoa hết cả mắt.

“Khoa Ung bướu Huyết học, Khoa Ung bướu tổng hợp, Trung tâm Sarcoma...” Tầng một của tòa nhà có gần 6 - 7 khoa, trong đó còn chưa bao gồm những khoa không rõ tên.

Tòa nhà khám chữa bệnh có tổng cộng 7 tầng; bộ phận Chẩn đoán và Điều trị đặc biệt ở tầng trên cùng. Tôi bèn tập trung tìm tòi ở các khoa trên đó: “Khoa điều trị đau vì ung thư, Khoa khối u thần kinh, Khoa xạ trị, Khoa phẫu thuật trung ương...”

Tôi không biết gì về y học, có thể đọc được tên của những khoa này nhưng chẳng rõ công dụng cụ thể thế nào.

Ba tòa nhà được kết nối nội bộ lẫn nhau và được xây dựng thành hình chữ 'phẩm' (品). Trên bản đồ, phần được đánh dấu nhiều nhất vẫn là tòa nhà khám chữa bệnh; hai tòa nhà còn lại thì không đề cập gì nhiều.

“Không gian quá lớn, nhiều khoa đến vậy, mà tấm bản đồ này còn chưa hoàn chỉnh ư?” Lần này, điều kiện livestream cực kỳ ác liệt. Nhưng nếu nghĩ lại, tất cả mọi người đều có xuất phát điểm giống nhau. Đây coi như cũng là một hình thức công bằng.

Bản đồ không có tác dụng quá lớn; tôi chẳng thể tìm ra một chút manh mối nào, đành phải lang thang không mục đích tại tầng trệt.

Đi được vài bước, vừa mới tiến vào hành lang bên trong tòa nhà khám chữa bệnh, tiếng “ùng ục” tựa như bong bóng vỡ kia lại xuất hiện.

“Hình như là từ chỗ sâu nhất của hành lang này truyền ra.”

Cành cây ngoài cửa sổ kia phũ xuống một mảng lớn bóng tối, che khuất đi vài ánh sao thưa thớt trên bầu trời. Bên trong bệnh viện rất tối tăm; nền gạch trắng lưu lại những mảng bụi bặm và bùn đất thật dày. Đã từ rất lâu rồi, nơi này chẳng được ai đến thăm cả.

Không khí tản ra một mùi hôi thối nhàn nhạt, giống như có thứ gì đó thối rữa vậy. Mùi này không giống như thi thể hay một thứ cụ thể nào đó, mà càng giống cả tòa kiến trúc này tự tỏa ra mùi hôi hơn..

Hương vị ghê tởm và phản cảm này lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc một cách rất kỳ lạ.

“Nếu tử vong có mùi vị, ắt hẳn chính là mùi vị này.”

Văn phòng hai bên đường đi cũng không hoàn toàn trống không. Có thể thấy rằng, nhân viên bên trong bệnh viện đã thuyên chuyển rất vội vàng, thế nên mới ném lại khá nhiều thiết bị y tế tại cơ sở cũ như vậy.

Các món đồ vật này rỉ sét và loang lổ, bị biến dạng từ lâu. Thoạt nhìn, chúng trông cứ như là những tấm linh cữu hắt ra một vầng sáng nhợt nhạt.

Tôi lướt tầm mắt qua những thiết bị y tế này. Sau khi thực sự dấn thân vào địa phương hiện tại thì mới biết, rất nhiều những tình tiết trong các trò chơi giải đố đều là gạt người đấy. Muốn tìm ra manh mối ẩn nấp tại những góc khuất trong loại hoàn cảnh phức tạp tối tăm này, cơ bản là chuyện phi lý, chẳng bao giờ xảy ra.

Không muốn lãng phí thời gian, tôi bèn vận chuyển tâm pháp Diệu Chân, rót chân khí vào huyệt đạo đằng sau lỗ tai, phát huy cảnh giới Thính Tức đến cực hạn.

Nghiêng tai lắng nghe, ngay khi tiếng sủi bọt kia lại vang lên, tôi bèn rảo nhanh bước chân mà chạy tới, cuối cùng mới dừng chân trước một căn phòng.

“Trung tâm Sarcoma ư?” Lau sạch bụi bặm, biển báo trên cửa phòng còn rất rõ ràng. Chẳng qua, cái tên của căn phòng này khiến tôi rất không thoải mái. Là một người bình thường, ai lại chẳng dị ứng với mấy căn bệnh ung thư?

(Chú thích: Sarcoma là một thuật ngữ chung để chỉ một loại ung thư được tìm thấy trong các tế bào mô liên kết. Mặc dù có nhiều loại Sarcoma vì các tế bào này có thể phát triển xâm lấn tế bào xương, sụn, mạch máu và tế bào gốc, loại ung thư này được nhóm thành 2 loại chính là Sarcoma xương và Sarcoma mô mềm.)

“Đi vào xem thử vậy.”

Có lẽ vì bì đóng kín, nên bên trong căn phòng này cũng không có quá nhiều bụi bặm. Tiến vào phòng, tôi nhìn sơ qua các tấm dán thủy tinh trên vách tường, để rồi lập tức cảm thấy có chút hối hận.

“Thật ghê tởm.” Cũng không rõ những đồ án trên tường là phác đồ ca bệnh hay thứ đồ gì, mà lại giới thiệu ra từng biện pháp điều trị các loại khối u của bệnh viện. Trong đó, còn xen lẫn một số lời động viên dành cho các bệnh nhân tích cực phối hợp điều trị.

“Trước những hình ảnh chân thực tàn khốc như vậy mà còn kèm theo lời động viên bệnh nhân chống lại bệnh tật, vừa mới nhìn là đã thấy vô lý vỡi ra rồi.” Tôi không nhìn về phía đó nữa; vừa vào cửa mà đã nhìn thấy những hình ảnh ghê tởm này khiến tôi rất khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi nơi quỷ quái hiện tại.

“Mình chỉ cần biết rõ nguồn gốc của thanh âm kia, sau đó sẽ lập tức rút lui.” Không tiếc tiêu hao chân khí Tiên thiên, tôi liên tục duy trì trạng thái Thính Tức, lại vận dụng thêm Phán nhãn để cẩn thận điều tra: “Phía sau cánh cửa có biển báo ‘Cấm kẻ không phận sự,’ và trên tấm bảng cũng không có một mảng bụi bặm nào. Từng có ai đó dùng qua tâm biển này à? Cửa phòng bệnh vẫn luôn đóng lại, cho dù tấm biển này nằm bên trong căn phòng thì cũng không thể nào sạch bong như hiện tại được.”

Căn phòng này còn có rất nhiều chi tiết quỷ dị, bên trong còn liên thông đến các căn phòng của khoa khác nhưng lại không lắp cửa; tôi chỉ biết đến chi tiết này sau khi kiểm tra một vòng. Vốn dĩ, giữa các phòng đều có cửa. Chẳng qua là, sau đó không rõ vì nguyên nhân gì, có người phá hủy luôn khung cửa và cửa phòng, lại còn cố ý khoan rộng thêm không gian liên thông giữa các phòng nữa.

“So với cửa phòng bình thường, ít nhất phải rộng hơn 20 cm. Tại sao bệnh viện phải làm như thế? Một cái lỗ cửa rộng như vậy mà còn chưa đủ để cho một người ra vào à?” Tôi chạm vào mép cửa gồ ghề, trên đó cũng được sơn màu trắng.

“Ngay cả cửa mở rộng to ra mà cũng phải sơn ư? Tại sao mấy người ở đây thích màu trắng thế nhỉ?” Đi qua mấy căn phòng ở trung tâm Sarcoma, cuối cùng tôi cũng biết được tiếng ùng ục quỷ dị kia đến từ đâu.

Trong một phòng bệnh được niêm phong hoàn toàn nằm tại vị trí sâu nhất trong trung tâm Sarcoma, có một bể chứa nước khổng lồ được đặt dựa vào tường.

Bên ngoài bể là sắt nguyên chất hàn lại mà thành, cao 2 mét, dài và rộng 3 x 3 mét.

“Thứ này dùng để làm gì?” Nóc nhà và mặt đất cách nhau 2.5 mét, trong khi vách bẻ sắt cao 2 mét. Đứng bên ngoài, căn bản là tôi không thể nhìn được bên trong bể sắt chứa thứ gì.

“Căn phòng bệnh nằm ở vị trí sâu nhất lại lắp đặt một cái thùng sắt lớn như vậy, quá cổ quái rồi.” Tôi áp tai lên mép của thùng sắt này, để rồi lập tức nghe ra âm thanh kỳ lạ ngay sau đó.

“Ùng ục”, “Ùng ục”...

Nghe giống như một người chết đuối đang liều mạng giãy dụa vậy. Kẻ đó muốn kêu to lên, nhưng đáng tiếc là vì đang ở ngay giữa mực nước sâu. Khi kẻ đó há miệng, nước lập tức chảy vào miệng, khiến bản thân gã chỉ có thể ép ngược luồng không khí từ trong phổi ra bên ngoài.

Bong bóng nổi lên, vỡ nát, thế nên tạo ra âm thanh ùng ục, ùng ục...

Suy đoán xong, tôi chợt sửng sốt tại chỗ: “Chẳng lẽ có ai đó thực sự rơi vào cái thùng sắt lớn này à?” Không thể nào, âm thanh này đã xuất hiện khá lâu. Nếu thật sự có người sống rơi vào trong đó, nạn nhân đã sớm chết đuối từ lâu, làm gì có chuyện giãy dụa đến tận lúc này?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, một âm thanh kỳ lạ khác lại vọng ra từ bên trong chiếc thùng sắt. Âm thanh lần này rất lớn, lớn hơn hẳn mấy tiếng động trước đó.

Sờ tay vào thùng sắt, dường như tôi có thể cảm giác được cái thùng sắt này đang chấn động.

“Bên trong rốt cuộc chứa cái gì nhỉ? Đó có phải là người sống hay không? Hay là...” Tôi vô tình quay đầu, liếc mắt nhìn những khối u ác tính trên mấy bức đồ án dán tường: “Tại sao cái thùng này lại xuất hiện trong trung tâm sarcoma? Đáng chết thật! Tại sao mình cứ có cảm giác kỳ quái thế nào ấy....”

Lần này, thanh âm vọng ra từ cái thùng sắt hơi lớn; tôi sợ sẽ gây chú ý đến những người khác tại nơi này. Do đó, tôi không định kiểm tra ngay lập tức, mà ưu tiên rời khỏi căn phòng nhằm chừa lại đường lui cho bản thân.

Nhưng cũng kỳ quái, khi tôi rời xa cái thùng sắt kia, âm thanh ùng ục ấy kia lập tức nhỏ đi, sau đó chậm rãi biến mất.

“Chẳng lẽ đồ vật trong thùng sắt có thể cảm giác được hơi thở của người sống? Nó cũng là thể sống à? Không thể nào! Nơi này đã bị bỏ hoang trong suốt 20 năm!”

Hành lang vẫn yên tĩnh đáng sợ như cũ. Không rõ có phải tôi gặp ảo giác hay không, mà dường như chợt có một bóng đen nào đó vừa lắc lư ở cầu thang đi thông lối thoát hiểm của bệnh viện. Đến khi tôi định dùng Phán nhãn để kiểm tra lại, thì ở đó lại chẳng có gì.

“Địa phương này áp lực quá.” Nhìn vào thùng sắt lớn, tôi càng cảm thấy tò mò. Đi một vòng quanh vật này, tôi không tìm ra bất kỳ một gờ nhấp nhô nào để leo lên cả: “Không có tay vịn, không có khe hở, cũng không có cửa ra vào hay cửa sổ. Thùng sắt này để làm gì nhỉ?”

Tôi lấy một chiếc ghế cũ, đạp vào nó, vươn hai tay bám vào mép thùng sắt rồi đứng thẳng dậy, nhìn lên phần đỉnh của cái thùng.

“Thiết kế thật kỳ quái.”

Trên đỉnh thùng sắt không có cửa niêm phong; một nửa mặt trên có mấy tấm sắt che đi, phân nửa còn lại thì trống rỗng. Nhìn chung, trông giống như cái container mở miệng hướng lên trên.

Trong lúc tôi quan sát, âm thanh ùng ục, ùng ục kia lại vang lên một lần nữa.

“Vừa ngay lúc này luôn, để tao xem thử, rốt cuộc mày là thần thánh phương nào.” Gồng mạnh hai tay, tôi trèo lên đỉnh thùng sắt. Lớp sắt trên cùng rất mỏng; tôi không dám tì đè toàn bộ sức nặng cả cơ thể lên đó vì sợ tấm sắt đột nhiên sụp đổ, rồi bản thân té hẳn xuống cái thùng bên dưới.

Chậm rãi di chuyển thân thể, tôi thò đầu nhìn về phía lỗ hổng trên cùng.

Trong thùng tối đen như mực; có thể nhìn ra được, trong đó chứa đầy chất lỏng.

“Hẳn là nước rồi.” Cách một khoảng cách gần, tôi có thể ngửi thấy một mùi tanh hôi mờ nhạt. Tôi không dám tùy tiện đụng vào; mà khi tôi tiếp tục rướn người đến gần mặt nước, thanh âm ùng ục quỷ dị kia cũng càng lúc càng vọng to hơn.

Lúc đầu, mặt nước vẫn còn rất phẳng lặng. Không lâu sau đó, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng từng bong bóng khí thoát ra khỏi mặt nước, giống như dưới đáy thùng có người đang thở vậy!

Tình cảnh trước mắt khiến tôi vứt hẳn nguy hiểm lại sau lưng; khát vọng tìm ra chân tướng đã lấn áp hết mọi nỗi sợ hãi.

“Chỉ dựa vào Phán nhãn thì mình vẫn chưa đủ sức để nhìn xuyên thấu qua mặt nước đục ngầu nhằm nhận diện thứ bên dưới. Mình cần một ít ánh sáng lúc này.” Trong bóng tối, nếu tùy tiện bật ánh sáng thì điểm sáng ấy sẽ vô cùng nổi bật. Nếu tôi mở đèn pin từ chiếc điện thoại di động trong người, vậy rất có thể sẽ tự bại lộ vị trí của chính mình.

“Có khi nào trùng hợp đến mức vừa vặn có người đi ngang qua đây hay không?” Tôi là một người rất quyết đoán, có chính kiến. Do đó, tôi lập tức lấy điện thoại di động ra, chiếu vào mặt nước.

Mặt nước đục ngầu phiêu tán một lớp ván dầu bị ánh đèn chiếu sáng trong thoáng chốc. Nhưng khi tôi vừa định thuyên chuyển Chân khí trong cơ thể, còn chưa kịp quan sát tình hình bên dưới, thì một giọng nói đàn ông bất thình lình vang lên từ phía cửa ra vào!

“Anh... Anh đang làm gì vậy?”

Mồ hôi lạnh đột ngột thấm ướt cả lưng, tôi cảm thấy thân thể của mình trở nên cứng ngắc hẳn đi trong nháy mắt. Mất khoảng nửa giây, tôi mới kịp lấy lại tinh thần, lập tức tắt điện thoại di động đi, cuối cùng mới dám quay đầu lại.

Một người đàn ông lạ mặt đang đứng ngay cửa trung tâm Sarcoma lúc này. Gã ấy có một cái mũi vuông, dáng hơi gầy, nhưng điều đáng chú ý nhất là gã ta có một mắt lớn, một mắt nhỏ; toàn bộ khuôn mặt trông cực kỳ không hài hòa, giống như gã đánh chuông trong Nhà thờ Đức Bà Paris vậy, rất xấu xí.

“Không phải Cố Bắc? Chẳng lẽ người này chính là kẻ bắt cóc ư?” Khi tôi đang đánh giá người đàn ông kia, gã ấy cũng đang đánh giá tôi.

Nhưng điều làm tôi có chút bất ngờ chính là, đôi mắt của kẻ đó tràn đầy nỗi sợ hãi, môi run rẩy và nói chuyện cũng không hề lưu loát: “Anh... là ai? Tại sao... sao lại ở đây?”

===

ĐA TẠ HAI VỊ MINH CHỦ:

- hhuy12

- Rucoluu

ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU AAAAA.... CHÚC CẢ NHÀ CUỐI TUẦN VUI VẺ :D ÂY DA... TUẦN NÀY ĐI LÀM LẠI RỒI, LƯỜI QUÁ LƯỜI QUÁ :V