TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 579: Tiệc Hồng môn

Tranh của Vương Ngữ ẩn chứa cảm xúc của chính bản thân thằng nhóc; mỗi bức tranh đều giống như chứa đựng linh hồn bên trong.

“Đứa nhỏ ấy, sau này chắc chắn sẽ rất xuất chúng.” Tôi gấp bức tranh của Vương Ngữ lại, cất vào túi rồi tắt đèn, chuẩn bị rời khỏi đây.

Lúc đi tới cửa lớn, Bạch Khởi đột nhiên sủa hai tiếng về phía cửa lớn, giống như cố ý lấy lòng mà dùng đầu để mở ra cánh cửa phòng đang khép hờ.

Ánh trăng hắt vào qua từng kẽ hỡ của làn tóc đen nhánh, điểm xuyết lên từng đóa sương bạc tô bật cho chiếc váy dài màu trắng kia; cô gái ấy nắm chặt hai tay, trên gương mặt vẫn còn mang theo một vẻ thẹn thùng pha lẫn nỗi kinh ngạc. Tựa hồ, cô nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng rồi bất thình lình bị đẩy thẳng lên giữa sân khấu vậy.

“Cao, Cao Kiện, thật trùng hợp...”

Mặc váy giản dị màu sáng đứng ngay cửa, Hoàng Tuyết hẳn là đã tới đây được ít lâu rồi.

“Em đến đây làm gì? Nghe hết mấy chuyện anh nói với Cổ tiên sinh rồi à?” Tôi sầm mặt xuống, giọng điệu có chút lạnh lùng, cũng phá hủy đi không khí lãng mạn lúc này.

“Không có! Em tới đưa điểm tâm cho Vương Ngữ.” Hoàng Tuyết nâng chiếc giỏ xách tinh xảo trong tay lên trước mặt tôi: “Sữa chua mới làm, khoai lang tím; hay là anh cũng nếm thử nhé?”

Từ sau lần nhập mộng đó, bệnh của Hoàng Tuyết đã tốt hơn rất nhiều, mà thân thể cũng hồi phục rất nhanh.

Cô ấy hơi thẹn thùng, tựa như đang lo lắng cho tài nấu nướng của mình không quá ngon lành: “Đây là lần đầu tiên em làm khoai lang tím nghiền, anh nếm thử đi. Nếu anh không thích, em còn có thể nấu thêm canh trứng có vị sữa, bánh gạo nếp hoa hồng và bánh gạo tây nước dừa, còn có...”

“Không cần đâu.” Bước ra khỏi cửa, tôi lướt ngang Hoàng Tuyết: “Anh còn có việc; nói chuyện với em sau nhé!”

“Dạ! Vậy anh cẩn thận nha.”

Gọi Bạch Khởi theo, tôi đi xa hơn 10 mét mới dám quay đầu lại. Cô gái dịu dàng, thướt tha như tranh vẽ kia vẫn cầm giỏ xách đứng ngoài cửa, dõi mắt nhìn chằm chằm về phía cây anh đào điêu linh, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.

......

Rũ bỏ hết mọi suy nghĩ lộn xộn trong đầu đi, tôi tự vỗ mặt mình một cái thật mạnh, sau đó bắt taxi quay lại phố Đinh Đường, hoàn tất mọi công đoạn chuẩn bị cuối cùng.

Trần Cửu Ca là đệ tử của Tiểu Trang quan. Trong lần săn giết Quỷ Mẫu này, gã ấy đại biểu cho Tiểu Trang quan. Nếu tôi ra tay với gã ấy, vậy chính là đã thực sự khiêu khí tông môn thần bí nhất trong phe chính đạo này.

“Mấy đại phái chính đạo vốn dĩ đã thỏa thuận thời gian là 3 ngày sau, nhưng vì đề nghị của Trần Cửu Ca mà đến Giang Thành vào ngày hôm nay. Tại sao gã ấy lại vội vàng như thế nhỉ?” Khi livestream trong Giấc mơ Thâm sâu, tôi có đeo mặt nạ Tu La Thiện Ác. Gã ấy không nhận ra tôi, nhưng lại biết địa điểm Giang Thành này. Do đó, liệu có khi nào nhóm phản bội Âm Gian đã tiết lộ tin tức của tôi cho gã ấy hay không?

Nếu thật sự là vậy, những gì mà nhóm kẻ phản bội kia tiết lộ cho Trần Cửu Ca sẽ trở thành một điểm mấu chốt để tôi có thể phá vỡ cục diện này.

“Chẳng trách sao gã ta sẽ sốt ruột như vậy. Hai lần livestream chỉ cách nhau 3 ngày. Gã ấy muốn đến Giang Thành trong vòng 3 ngày này, mượn lý do diệt sát Quỷ mẫu để tìm ra cơ hội diệt trừ mình.” Nếu phân tích theo hướng này, Trần Cửu Ca còn phải gấp gáp hơn cả tôi, trừ khi gã tự nguyện tiêu hao điểm tích lũy để miễn trừ một lần livestream.

Ngồi trong tiệm bán đồ chơi người lớn, tôi gõ ngón tay xuống mặt bàn, cũng lười luôn cả việc mồi thuốc lá.

“Dựa theo những gì mà nhóm kẻ phản bội đã nói, Trần Cửu Ca hẳn là nội gián mà Song Diện Phật bồi dưỡng để thâm nhập vào bên trong Tú Tràng. Nhưng hiện tại, gã ấy lại có quan hệ với Tiểu Trang quan, thuộc phe chính đạo. Chẳng lẽ đây cũng là bố cục của Song Diện Phật ư?” Một Soán Mệnh sư mà lại có thể sắp xếp thuộc hạ của mình tiến vào tông môn lớn trong chính đạo; trên thực tế, tôi cũng rất tò mò là gã Song Diện Phật kia đã làm cách nào.

“Gã ấy đang chơi một ván cờ rất lớn, mà tầm mắt của mình lại chưa đủ, không thể nào nhìn thấu được.” Trong lần livestream kỳ trước, Tú Tràng đã công bố một nhiệm vụ tùy chọn, bảo mình phải nhìn thấu bố cục của Song Diện Phật trong cảnh mộng. Giờ ngẫm lại, nhiệm vụ tùy chọn này hẳn là cực kỳ quan trọng. Đáng tiếc, tôi luôn rơi vào thế bị động khi ở trong mộng, cơ bản là không có cơ hội và thời gian để đi tìm đáp án.

“Thời điểm gặp mặt lần đầu tiên giữa mình và Trần Cửu Ca, mình của lúc ấy vẫn còn đeo mặt nạ Tu La. Gã ấy hoàn toàn không biết gì về mình, mà tất cả tư liệu liên quan đến mình có rủi ro rơi vào tay gã hẳn là đều xuất phát từ nhóm phản bội. Nhưng nhóm phản bội và Song Diện Phật cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác, trong khi mình cũng không hoàn toàn trở mặt với nhóm phản bội. Nếu nhóm phản bội còn muốn mình gia nhập cùng bọn họ, vậy chắc chắn sẽ không đẩy mình vào đường chết. Từ đó mà có thể suy đoán rằng, tin tức mà bọn họ tiết lộ cho Trần Cửu Ca biết cũng không nhiều. Nếu mình cẩn thận đủ để không tự làm rối đội hình, vậy sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.”

Nghĩ đến đây, ta chậm rãi thả lỏng, mồi một điếu thuốc rồi nhìn làn khói đang chầm chậm bay lên.

“Địch ở ngoài sáng, mình ở trong tối. Đây cũng là cơ hội.” Tôi mở cuốn Cổ pháp Dịch dung ra, quan sát tấm mặt nạ da người ở trang sách cuối cùng: “Có lẽ mình có thể hư cấu ra một kẻ sát nhân ảo để đánh lừa bọn họ.”

Khi còn đang suy nghĩ về kế hoạch mưu sát của bản thân, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, để rồi tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi.

“Hoàng Bá Nguyên? Tại sao ông ta lại gọi cho mình?” Dưới tình huống bình thường, người liên lạc với tôi hẳn là thư ký Trương mới đúng. Ông ta rất hiếm khi liên lạc tôi bằng số điện thoại cá nhân thế này.

Nghỉ ngợi một lát, tôi bật chứ năng ghi âm lên, sau đó nhấn vào nút nhận cuộc gọi.

“Cao Kiện, có đang bận gì không?”

“Có chuyện gì? Ông cứ nói thẳng đi. Hiện tại, tôi rất tò mò xem chuyện gì mà có thể khiến giám đốc Hoàng đích thân gọi điện cho tôi thế này?”

“Một chuyện rất quan trọng! Hiện tại cậu đang ở đâu? Tôi bảo thư ký Trương đến đón cậu/”

“Ông nói rõ chuyện gì trước đã.” Từ giọng nói của Hoàng Bá Nguyên, tôi nhận ra được một thủ pháp lắc lép kiểu mèo vờn chuột. Thanh âm của ông ta không cao lắm, dùng từ rất lịch sự, tựa như bên cạnh ông ấy còn có những nhân vật vai vế mà đến cả ông ta cũng không dám đắc tội vậy.

“Là chuyện tốt! Mấy vị tiên gia đạo trưởng đến Giang Thành này, vừa nghe thấy cậu xá thân vì nghĩa mà cứu vớt Giang thành nên muốn gặp mặt cậu đấy.”

“Tiên gia đạo trưởng?” Nghe đến đây, trái tim của tôi nhảy mạnh 'lộp bộp' vài nhịp. Vừa đến Giang Thành thôi, mà bọn họ đã muốn tìm tôi rồi à?

Là phúc không phải họa, là họa không tránh được; tôi giụi đi đầu thuốc đang cháy đỏ trong tay: “Được rồi! Tôi đang ở cửa hàng của mình tại phố Đinh Đường. Ông cứ bảo thư ký Trương đến đón tôi.”

“Được! Trong vòng 15 phút là đến ngay. Đúng rồi, nhóc con! Ăn mặc cho đàng hoàng một chút!”

Cúp điện thoại, nhìn đống tro bụi trên mặt đất, tôi bèn lấy ra hai lá bùa Tịnh Trần của Diệu Chân quan rồi tự sử dụng cho chính mình. Làm như vậy, đây cũng không phải tôi đam mê sạch sẽ, mà chỉ muốn đem tiêu trừ Âm khí và vận rủi trên người, tránh việc có kẻ âm thầm liên tưởng đến việc tôi có liên quan đến vụ án xảy ra tại Tam Âm tông.

Giấu mặt nạ Tu La Thiệc Ác và mặt nạ da người vào ngực, tôi bảo Bạch Khởi ở lại trông nhà, còn mình thì khóa cửa tiệm rồi bước ra bên ngoài. Không lâu sau, thư ký Trương lái xe chuyên dụng của giám đốc Hoàng đến ngay trước ngưỡng nhà tôi.

“Ngay cả xe riêng của giám đốc Hoàng mà cũng dám lấy. Xem ra, các người cũng quan tâm tôi quá nhỉ?”

“Không phải chúng tôi quan tâm, mà là những vị tiên gia đạo trưởng kia quan tâm cậu. Cao Kiện này, nếu cậu mà có thăng tiến, nhớ đừng quên người anh em đã từng lái xe chở cậu đấy nhé.”

Tôi không có phản biện lại câu nói của thư ký Trương, chỉ cười nhẹ rồi im lặng.

Khoảng 8:55 phút tối, thư ký Trương lái xe đưa tôi đến Thế Kỷ Tân Uyển.

Khi đến cửa, nhân viên phục vụ chạy đến mở cửa xe, sau đó dẫn tôi đến sảnh tiệc trên tầng 2.

Bên trong rất náo nhiệt, người ngươi đông đúc, không khác gì cảnh tượng hôn lễ của Giang Thần hơn 1 tháng trước.

Nhân viên phục vụ đưa tôi vào đại sảnh rồi tự mình rời đi. Qua lại giữa các bàn tiệc, nơi này trông như một loại yến tiệc của giới kinh doanh.

Tất cả các món ăn trong đại sảnh đều có thể tùy ý lấy thoải mái, còn rượu thì đã có nhân viên chuyên môn đứng rót cho.

“Hoàng Bá Nguyên đâu nhỉ?” Không khí trong đại sảnh khá ổn, nhưng lại có chút ồn ào với người tu đạo. Đoán chừng, nhóm người tu hành kia hẳn là đang ở trong phòng VIP tại khu vực trung tâm.

Tôi cũng không nóng nảy; vì đã bôn ba một ngày nên cực kỳ đói bụng, tôi bèn tranh thủ vỗ béo một phen.

Giữa một đám người chuyên mặc Âu phục và váy dài cao cấp xung quanh, tôi cục súc lấy một cái đĩa lớn rồi ngồi ăn thỏa thích giữa đại sảnh.

Từ xung quanh, liên tục có những ánh mắt khinh thường liếc sang tôi. Trong bọn họ, ai nấy đều nói năng rất cao siêu, vĩ mô, biểu hiện đầy đủ học thức và độ hàm dưỡng quý tộc của chính mình. Về phần tôi, tôi cũng không thèm quan tâm đến, chỉ tập trung rót thêm một ít rượu vang đỏ vào ly mình. Lúc này, tôi chợt thầm nghĩ, giá mà mình cũng dẫn Bạch Khởi theo, để nó no bụng một bữa.

“Cậu Giang, sao anh lại đi ra ngoài?”

Có ai đó hô to lên một câu, một số người bèn quay đầu nhìn lại.

“Cậu Giang vẫn còn trẻ nhưng đã đảm nhiệm chức giám đốc, chắc chắn sau này sẽ có tương lai rất chói lọi đấy.”

“Dĩ nhiên! Người ta là công tử của bất động sản Giang Cẩm mà, vừa sinh ra là đã chắc chắn trở thành người có địa vị sau này.”

“Anh ấy đang đi về phía tôi kia! Chúa ơi! Có khi nào anh ta muốn mời tôi khiêu vũ hay không?”

“Xê ra đi, bà tám! Cậu Giang đang đến tìm tôi...”

Dần dần có vài tiếng xì xầm vang lên giữa yến tiệc trong đại sảnh. Người đàn ông bước ra từ căn phòng Vip kia tựa như mang theo ánh đèn sân khấu, nhanh chóng trở thành tiêu điểm chú ý của khách khứa nơi đây. Gã có ngoại hình rất điển trai, khí chất thành thục, mang theo một loại tự tin thuộc về người đàn ông thành đạt vốn có.

Tiến vào sảnh yến tiệc, gã rất lễ phép chào hỏi mọi người, thuận miệng còn đánh tiếng xã giao với mọi người xung quanh. Giang Thần có đầy đủ nét tự tin như một vầng mặt trời chói lọi, cực kỳ giống kiểu mấy tay hot boy nổi tiếng trên mạng internet.

“Tại sao cậu Giang bước ra khỏi phòng Vip?”

“Là đi đón khách sao? Vừa rồi hình như khách VIP mới đến thì phải? Vậy nên cậu Giang mới đích thân ra đón.”

“Không biết nữa! Để quan sát xem thế nào.”

Rất nhiều người muốn tiến đến bắt chuyện với Giang Thần nhưng đều bị gã khéo léo từ chối. Gã bắt đầu băng ngang đại sảnh, tiến đến một vị trí hẻo lánh nhất trong giữa sảnh tiệc này.

--------------------------------

ĐA TẠ MINH CHỦ Quangbeo1611 ĐÃ DONATE NGỌC PHIẾU NHA... ĐA TẠ CÁC BẠN ĐỘC GIẢ MỚI ĐÃ ĐÁNH GIÁ 5 SAO CHO TRUYỆN Ạ!!!

ĐẦU TUẦN HẢO, NHIỀU NĂNG LƯỢNG LÀM VIỆC NHA MỌI NGƯỜI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!