TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 578: Trong lòng có quỷ (2)

Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra, tôi thấy Vân Xuyên đang nằm trên mặt đất với khuôn mặt vẫn còn rất bất ổn.

Lúc xử lý đống thi thể kia, tôi cũng đã tìm ra chìa khóa để mở khóa đống xiềng xích trên người Vân Xuyên. Sau khi mở khóa cho cậu ta, tôi đỡ cậu ấy nằm lên chiếc giường duy nhất trong căn phòng cũ.

“Cao Kiện! Anh và Tam Âm tông đã thỏa thuận gì à?” Cậu ta vô cùng suy yếu; những vết thương mưng mủ trên người cần phải được điều trị chuyên nghiệp, vậy mới có thể thoát khỏi nguy hiểm trí mạng: “Có phải anh giao bí điển của nhánh Cản Thi cho bọn chúng hay không?”

Vân Xuyên đau đớn hỏi; cậu ấy trông cứ như một con thú con đang giãy dụa vì trúng phải bẫy thợ săn.

“Nói gì vậy? Làm sao tôi lại có thể giao bí điển Cản thi cho đám khốn nạn độc ác đó được?” Nghe Vân Xuyên nói, tôi cũng không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì.

“Anh đừng lừa tôi. Nếu không giao ra bí điển Cản Thi, làm gì có chuyện Tam Âm tông thả anh vài đây? Làm sao để anh mở khóa cho tôi thế này?” Tuy Vân Xuyên bị tra tấn tàn nhẫn, nhưng suy nghĩ của cậu ấy vẫn còn rất mạch lạc.

Tôi chỉ cười nhạt, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của Vân Xuyên: “Chỉ khi hai bên có thực lực ngang hàng, vậy mới có thể tiến hành thỏa thuận được. Nhưng khi một bên nào đó chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt thực lực, vậy bên đó sẽ không bao giờ đồng ý thỏa thuận, mà sử dụng một loại phương pháp càng trực tiếp, dã man và tối đa hóa lợi ích hơn.”

“Ý anh là sao?” Vân Xuyên vẫn chưa hiểu rõ. Trong mắt cậu ấy, đâu đó vẫn còn nét bi ai. Bản thân là truyền nhân cuối cùng nghề Cản Thi, đạo điển kia chính là di vật mà sư phụ mình để lại. Đối với Vân Xuyên, đó không chỉ là bảo vật của tông môn, mà còn là một loại ký thác trong tinh thần. Thế cho nên, cậu ấy hoài nghi tôi dùng đạo điển để giao dịch với Tam Âm tông, từ đó mà cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Nếu được lựa chọn, cậu ta thà hy sinh mạng sống cũng phải bảo hộ đạo điển an toàn.

“Ý tứ rất rõ ràng mà! Về căn bản, tôi không hề thỏa thuận gì với Tam Âm tông hết, mà trực tiếp giết thẳng vào, tiêu diệt toàn bộ tông môn bọn chúng.” Giọng điệu của tôi rất bình tĩnh tự nhiên, trong khi Vân Xuyên lại trợn trừng hai mắt. Lúc vừa nghe được những lời này, cậu ấy chỉ cho rằng tôi đang nói nhảm. Nhưng khi nhìn thấy bộ đạo bào màu đen bị máu thấm ướt đẫm trên người tôi, cậu ấy bất chợt rơi vào một bộ dáng cực kỳ ngớ ngẩn, kiểu khó mà có thể tin với những gì đang diễn ra lúc này.

“Một mình anh... tiêu diệt Tam Âm tông à?” Giọng điệu của Vân Xuyên run rẩy dần: “Chữ 'Diệt' này ý là...”

“Chính là nghĩa đen! Chiếm lấy tất cả tài nguyên, giết hết bọn tà tu trong toàn bộ tông môn.” Thanh âm của tôi rất tự nhiên, nhưng trong mơ hồ lại pha lẫn chút sát ý. Có vẻ như, chẳng rõ từ lúc nào mà tôi lại dần sinh ra một cảm giác ỷ lại với hành vi giết chóc. Đây chẳng khác gì khi bạn uống một loại thuốc nào đó trong suốt một thời gian dài, dần dần thành nghiện.

“Toàn tông môn này có hơn 10 mạng người, anh đều giết cả à?” Vân Xuyên cảm thấy cả hàm răng của mình đều đang run rẩy. Đột nhiên, cậu ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Không giải quyết xong bọn chúng, cậu nghĩ xem, làm sao tôi dám đứng đây nói chuyện với cậu như bây giờ?” Cũng nhờ Vân Xuyên nhắc nhở, tôi vội vàng cởi bộ đạo bào trên người mình ra, cầm đó chuẩn bị thiêu trụi, hoặc ném thẳng vào trong địa mạch.

“Nhưng... Đó là hơn 10 mạng người đấy!” Vân Xuyên dựa lưng vào vách đá lạnh lẽo, lặng lẽ nhìn tôi: “Cao Kiện! Dường như anh không còn giống trước kia nữa.”

“Con người đều sẽ thay đổi.” Vuốt nhẹ lớp mặt nạ Tu La Thiện Ác lạnh băng trên mặt, tôi tự nói với chính mình: “Nếu tôi không giết bọn chúng, trong tương lai tôi chắc chắn sẽ chết dưới tay bọn chúng. Có thể hành động của tôi hơi quá đáng, nhưng nếu thời gian quay ngược lại, tôi vẫn sẽ lại làm như thế một lần nữa.”

“Không! Sư phụ tôi đã từng nhận định anh rằng, tận sâu trong đáy lòng của anh vẫn còn một tia sáng. Anh là loại người dù đi trong bóng tối nhưng vẫn hướng về ánh mắt trời cơ mà? Nhưng với bộ dáng hiện tại, anh cứ tạo ra một cảm giác cực kỳ xa lạ trong tôi đấy.” Do dự một hồi, Vân Xuyên bỗng nhiên mở miệng: “Anh có thể tháo chiếc mặt nạ này ra hay không? Nhìn thấy nó, tôi cứ có cảm giác mình đang nói chuyện với một người khác.”

Lắc nhẹ đầu, tôi từ chối lời đề nghị của Vân Xuyên. Sau lớp mặt mạ Tu La Thiệc Ác, tôi còn đeo thêm một lớp mặt nạ da người. Không đến thời khắc mấu chốt, tôi không muốn bại lộ lá bài tẩy này.

“Cao Kiện! Câu nói vừa rồi chính là do sư phụ của tôi đính thân phán định., Ông ấy nhìn người mấy chục năm, chưa bao giờ phạm phải sai lầm. Anh đột ngột thay đổi như vậy, ắt hẳn là có nguyên nhân riêng. Trong lòng mỗi người đều tồn tại một bức màn đen tối; một khi lạc lối mà trầm luân trong đó, vậy sẽ rất khó để tìm lại chính mình.”

Nghe Vân Xuyên bảo thế, tôi chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy hơi phiền não. Bỗng nhiên, tôi thầm nghĩ đến một câu mà anh Lưu mù từng nói cách đây rất lâu: Nếu cậu thành ma, không Phật nào dám độ.

Vào lúc tôi vừa mới lấy được Sơn Mộc quan, Mệnh quỷ đã nuốt chửng một tên đệ tử của Tam Âm tông vào bên trong quan tài. Khi đó, anh Lưu mù hiểu lầm rằng, vì luyện quỷ mà tôi lạm sát người vô tội, thế nên mới khuyên bảo tôi như thế.

“Không giết bọn chúng, người chết chính là tôi. Đến lúc đó, dù thành Phật hay thành ma, thì có khác gì nhau đây?” Vẫy nhẹ cánh tay, tôi chấm dứt đề tài này. Sau khi gọi Dục quỷ quay về, tôi bèn ngồi xổm xuống cạnh giường gỗ, nhẹ nhàng cõng Vân Xuyên lên, rời khỏi căn phòng cũ.

Xử lý xong áo ngoài của mình và lớp đạo bào kia, tôi cõng Vân Xuyên đi giữa Tam Âm tông trống rỗng. Lúc này, Âm mạch dưới đất đang rung chuyển, Thập Phương Luyện Quỷ đại trận tựa như dã bị kích hoạt nên tầng sương mù bao phủ xung quanh đạo quan càng lúc càng dày đặc, khiến tầm nhìn bị giảm thiểu xuống còn vài mét.

Tiếng quỷ hồn than khóc vang lên thảm thiết, mà bọn quỷ treo cổ trong khu rừng thông kia cũng bắt đầu cử động. Tuy quá, có thể là do tôi đang nắm giữ Sinh môn và Tử môn của đại trận, nên bọn quỷ vật kia đều chủ động né tránh sau khi gặp tôi, mà biểu hiện của bọn chúng cũng vô cùng cung kính.

Băng qua rừng thông, tôi ra tới khu vực nghĩa trang bên ngoài. Người bảo vệ kia vẫn còn đang chăm chỉ đi tuần canh gác cho những người quá cố. Về cơ bản, bọn họ không hề biết bên kia rừng thông đã xảy ra một sử biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Vừa đi vừa nghỉ, tôi cố ý tránh mặt mấy người bảo vệ. Xuống đến chân núi, tôi chỉ cần cõng Vân Xuyên đi mấy dặm đường mà thôi. Đợi đến nơi có nhiều xe cô, tôi đặt cậu ấy xuống chờ ở ven đường lánh mặt, quan sát từ xa xa. Thấy cậu ấy được một bác tài xế xe tốt bụng giúp đỡ, tôi mới xoay người rời khỏi đây.

Trốn trong rừng cây, tôi tháo chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác xuống. Mà ngay khoảnh khắc tháo chiếc mặt nạ xuống, tôi lại cảm nhận được ý trời đang nhắm vào mình trong bóng tối. Cảm giác ấy rất nặng nề, giống như cả cơ thể đang bị dìm vào đáy nước vậy.

Nhìn chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác trong tay, tôi nhíu mày: “Không thể nào trả bù được 100.000 Công đức. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là mình phải đeo chiếc mặt nạ này cả đời rồi.

Thở dài một hơi, tôi cũng tháo luôn lớp mặt nạ da người xuống. Đi một vòng lớn xong, tôi bèn chuyển hướng, quay ngược trở lại Giang Thành.

Sau khi về đến thành phố, tôi mới dám bật nguồn điện thoại di động lên.

“08:07 phút tối; thời gian này hẳn là còn kịp.”

Tôi bắt xe đến viện An dưỡng Tĩnh Anh; không đánh động đến nhân viên bảo vệ và các nhân viên phục vụ, tôi cẩn thận né tránh góc chiếu của camera an ninh, vào trong tìm kiếm Cổ tiên sinh.

Vừa bước vào ngôi nhà mà Vương Ngữ trú ngụ, còn chưa gõ cửa, bên tai tôi đã vang lên tiếng chó sủa quen thuộc.

Cửa phòng mở ra, một đống da lông bù xù khổng lồ nhảy vội vào lòng tôi.

“Bạch Khởi!”

Nó cọ cái đầu xù xì vào đùi tôi, lúc lắc cái đuôi chạy xung quanh tôi.

“Đừng có làm ồn, đi vào trong nhanh lên.” Ta xoa nhẹ cái cằm đầy lông trắng của nó, nở một nụ cười mà đã lâu bản thân chưa bao giờ cười tươi như thế.

“Lúc cậu ở xa mấy chục mét, Bạch Khởi đã cảm giác ra được rồi. Nó cứ cào cửa liên tục đấy.” Cổ tiên sinh nắm tay Vương Ngữ, cười ha hả đi tới. Sắc mặt của ông ấy rất hồng hào, có lẽ là quãng thời gian này cũng sống rất yên ổn.

“Cổ tiên sinh! Lần này tìm ông, thật sự là có việc gấp đấy.” Tôi lập tức đi thẳng vào vấn đề chính: “Mấy tông môn lớn bên phe chính đạo đã liên thủ, muốn đến Giang thành để tiêu diệt Quỷ Mẫu. Tôi đang lo bọn họ sẽ bắt Vương Ngữ để làm mồi nhử như trước đó, thế nên muốn ông dẫn nó rời khỏi Giang Thành.”

“Bọn chính đạo này ăn no rững mỡ à? Quỷ Mẫu cũng đâu có gây ra tai họa gì ở đây?”

“Người và Quỷ khác đường, chính và tà đối lập nhau. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì Công đức và lợi ích.” Tôi lấy ra một chiếc thẻ ATM rồi đưa cho Cổ tiên sinh, bên trong chính là số tiền tiết kiệm đến từ lợi nhuận của cửa hàng bán đồ chơi người lớn: “Ông cầm lấy tấm thẻ ATM này rồi lập tức khởi hành đi. Sau khi ra khỏi Giang Thành, ông nhớ mua một cái sim điện thoại mới rồi dùng nó để liên lạc với tôi. Nhớ kỹ, không nên tiết lộ vị trí của mình cho bất luận một kẻ nào.”

“Bất cứ ai luôn à? Tôi cảm thấy có thể tin vào ông Hoàng. Nếu có ông ấy trợ giúp...”

“Không được! Bọn danh môn chính phái kia có sức ảnh hưởng quá lớn, chắc chắn đủ khả năng gây áp lực cho ông Hoàng ở tất cả các phương diện. Trong khi đó, ông ta là một thương nhân, am hiểu nhất chính là cân nhắc lợi ích các bên.” Tôi quyết định từ chối: “Ông không thể tiết lộ chuyện này cho bất cứ một ai. Hai người khởi hành ngay đi, tôi đã tính toán lộ trình cho cả hai rồi.”

Tùy tiện thu gom hành lý một chút, chỉ mất 20 phút, Cổ tiên sinh bèn dẫn theo Vương Ngữ lặng lẽ lẻn ra khỏi viện an dưỡng.

“Cùng một sai lầm, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai.” Tiễn Vương Ngữ đi, tôi ôm Bạch Khởi ngồi trong phòng, nhìn từng bức tranh vẽ tay trên bàn trà.

Về hội họa, Vương Ngữ rõ ràng là một thiên tài. Theo góc nhìn của bản thân, bức tranh của thằng nhóc ấy bao hàm rất nhiều yếu tố mà các họa sĩ chuyên nghiệp không có được.

Đó là một sự rung động lòng người cực kỳ chân thực, chứa đựng một dạng xúc cảm ấm áp không thể miêu tả thành lời.

Trong bức tranh, cậu nhóc ấy đã vẽ cảnh vạn quỷ đang cúi đầu, còn trên lầu cao chính là Quỷ Mẫu đang vươn tay che lấy cả bầu trời!

=============

CẢM TẠ VỊ MINH CHỦ VỚI NGOẠI HIỆU letrucan2005 ĐÃ DONATE NGỌC PHIẾU!!! NGUYỆN ÁNH TRĂNG MAY MẮN SẼ Ở MÃI BÊN NGƯỜI ^^!

BESIDES, BẠN NÀO ĐỌC TRUYỆN CỦA TIỂU NỮ MÀ THẤY HAY, THÌ NHỚ RATE CHO MÌNH 5 SAO NHA... BÊN CẠNH NGỌC PHIẾU VÀ LƯỢT MỞ VIP, THÌ TIỂU NỮ CŨNG LÀ 1 NGƯỜI RẤT THÍCH HƯ VINH... RATING CÀNG CAO, CÂU VĂN CÀNG MƯỢT, VÀ CHỦ YẾU LÀ CHƯƠNG RA CÀNG NHANH A =)))

(P.S: VỤ CHƯƠNG RA CÀNG NHANH LÀ TIỂU NỮ CHÉM GIÓ HOYYY....)