TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 577: Trong lòng có quỷ (1)

Lúc ấy, trên cơ thể của gã tông chủ nhánh Quỷ Anh toàn là rắng độc, thế nên tôi mới phán đoán chủ quan là gã đã tử vong nhưng không hề hề đến gần thi thể để kiểm tra lại.

“Chẳng lẽ gã ấy không chết?” Trong thông đạo chỉ còn lại một bãi máu đen bốc lên mùi thối và xác của bầy rắn độc, còn bóng dáng của gã tông chủ nhánh Quỷ Anh lại chẳng thấy đâu.

“Đúng là gừng càng già càng cay. Tuy nhiên, mày đã bị thương nặng lắm rồi. Để xem mày có thể chạy được bao xa?” Gọi Dục quỷ ra rồi ẩn vào trong cái bóng của mình, tôi cầm dao róc da, tiến từng bước quay lại mặt đất.

Dọc theo đường đi, có rất nhiều vết máu, nhưng tìm mãi mà không thấy được dấu chân của gã tông chủ nhánh Quỷ Anh. Căn cứ theo suy đoán của tôi về tình hình lúc đó, dù gã ấy không chết thì cũng không sống được bao lâu; đây chỉ là hành vi giãy dụa lúc sắp chết mà thôi.

“Những vết máu rải rác này hẳn là do gã tông chủ bò trên mặt đất mà lưu lại. Sức cầu sinh của lão già gân này thật đúng là mạnh mẽ nha.” Suy nghĩ cẩn thận lại, một khi gã tông chủ đó thuận lợi chạy ra ngoài, vậy rất có thể sẽ công bố chuyện có người ngoài tiến vào thông đạo ngầm. Vào thời điểm này ở bên kia thông đạo, không chừng bọn chúng đã bố trí sát cục, chờ mình tự đưa đầu vào lưới rồi.

“Thôi thì đánh cuộc một phen vậy.” Chỉ có một lối vào hang động này, thế nên nếu muốn đi ra ngoài, tôi đành phải đi đúng một lối này mà thôi: “Chậm sẽ sinh biến! Không thể do dự được.”

Cầm dao torng tay, tôi bước nhanh về phía trước. Dần dần, trước mắt đã có ánh sáng xuất hiện.

Sau khi đẩy cánh cửa gỗ ra, cuối cùng tôi đã trở lại mặt đất.

Xốc lên tấm vải đen bao phủ bàn thờ, vị trí của tôi lýc này chính là ở giữa chính điện của Tam Âm tông.

“Kỳ quái! Tại sao vết máu trên mặt đất lại bắt đầu biến mất từ nơi này nhỉ?” Tôi dạo quanh một vòng để tìm kiếm nhưng không phát hiện ra bất cứ vết máu nào khác nữa. Không có những vệt đỏ kia dẫn đường, vậy sẽ rất khó để truy tìm tung tích của gã tông chủ kia.

“Không có gặp phải mai phục, vậy hẳn là gã tông chủ đó vẫn chưa thông báo cho những người khác trong Tam Âm tông. Đương nhiên, cũng có thể là trong thông đạo ngầm còn ẩn giấu mật đạo khác. Gã ấy sẽ có thể chạy trốn từ một lối đi riêng.” Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng thứ hai có tỷ lệ khá cao.

“Gã tông chủ nhánh Quỷ Anh cũng biết mình là Soán Mệnh sư. Tuy nhiên, gã ta bị thương nặng, đứt đoạn hai tay, lại bị rắn độc cắn xé cả người, phỏng chừng cũng không sống được bao lâu nữa. Việc cấp bách hiện tại là giải quyết hết những kẻ còn lại của Tam Âm tông.” Tôi lấy điện thoại di động ra xem thời gian; bản thân đã hao phí hơn 2 tiếng đồng hồ kể từ khi bắt đầu tiến vào Tam Âm tông. Bên ngoài, sắc trời đã tối.

“Không còn nhiều thời gian cho lắm. Mình vẫn chưa biết rõ cách sử dụng Thập Phương Luyện Quỷ đại trận, nhất định phải tranh thủ thời gian.” Tôi tiêu tốn thời gian quá lâu trong thông đạo ngầm, nên rất sợ bị kẻ khác phát hiện ra vải thi thể mà mình đã ẩn giấu trước đó.

“Nhưng trước hết, mình còn phải kiểm tra hai cái bàn thờ này một chút.” Mớ An Hồn Hương ban nãy chính là do Xà Thiên lấy ra từ 1 trong 3 cái bàn thờ. Vốn liếng của Tam Âm tông hẳn là được giấu ở trong hai cái bàn thờ bên cạnh đây.

Vén tấm vải đen lên, tôi dùng dao cạy cả buổi mà vẫn không mở ra được. Vì thời gian có hạn, tôi không dám ở lại lâu, đành phải tạm thời từ bỏ nơi này..

Đi ra khỏi chính điện, tôi nhận thấy màn sương Âm khí bên ngoài càng thêm nồng đậm. Có vẻ như vì địa mạch chấn động, từ đó mà Âm khí trong địa mạch liên tục thẩm thấu ra ngoài.

Thay vì có hại, sương mù dày đặc thế này lại mang đến lợi ích khá nhiều cho tôi. Nhờ việc mặc vào đạo bào của Tam Âm tông, kẻ địch chỉ có thể nhận ra tôi khi tiếp cận gần. Mà đến khi bọn chúng phản ứng lại, tôi đã có đủ thời gian để chấm dứt sinh mạng của bọn chúng rồi.

Tay cầm dao, sau lưng là Dục quỷ đi theo, lại đeo một chiếc mặt nạ đen trắng che kín khuôn mặt thật, tôi không khác gì một tên sát nhân trong các bộ phim kinh dị, dần dần gieo rắc nỗi sợ hãi và tử vong trong khu kiến trúc này.

Đầu tiên, là các đệ tử còn sống sót của nhánh Quỷ Anh. Nạn nhân đầu tiên là một kẻ đang ngồi thiền trong tịnh thất. Tôi lẻn vào trong, ngay lúc kẻ ấy hoảng hốt ngạc nhiên thì tôi đã kịp thời cắm con dao róc thịt vào ngực gã.

Máu tươi nhuộm đỏ đạo bào của gã, bắn lên người tôi. Mãi đến khi gã ngừng giãy dụa, tôi mới dám buông bàn tay đang che kín miệng của gã ra.

Ném thi thể nạn nhân đã mất đi sức sống nhưng vẫn còn đang co giật xuống đất, tôi đóng cửa phòng lại, tiếp tục tìm con mồi tiếp theo.

Cuộc săn bắn kéo dài 15 phút; tôi dạo quanh tất cả các sương phòng, gác xép... trong đạo quan. Hiện tại, chỉ còn lại 4 tên đệ tử nhánh Xà Công do Giang Nguyên cầm đầu là vẫn còn sống sót.

Bốn người bọn chúng tụ tập cùng một chỗ, thương lượng cách giúp đỡ Giang Nguyên kế nhiệm vị trí Xà Công.

Cả đám thảo luận rất sôi nổi, Giang Nguyên còn thỉnh thoảng lấy ra một ít bảo vật từ dưới giường của mình, phân phát cho các đồng môn ủng hộ gã.

Trong đống bảo vật ấy bao gồm ngọc cổ, giấy vẽ bùa, thậm chí còn có hộp sọ trẻ con mịn màng và tinh xảo...

“Người nhà họ Giang thật sự biết làm ăn nhỉ? Bọn chúng dám mượn uy thế của Tam Âm tông để mưu cầu chỗ tốt cho bản thân, sau đó lại tận dụng một phần của chỗ tốt ấy để làm quà biếu cho các đệ tử Tam Âm tông. Tuynhững tà tu này rất độc ác, hung tàn, nhưng nếu bàn về âm hiểm giả dối thì vẫn chưa phải là đối thủ của đám gian thương nhà họ Giang được.”

Mỗi người đều có triết lý sinh tồn của chính mình, và nhà họ Giang có thể trở thành Long đầu của Giang Thành cũng nhờ vào lẽ ấy.

Nhìn 4 người trong phòng, tôi cũng không quá sốt ruột, chỉ yên lặng chờ đợi thời cơ để ra tay.

“Xà Thiên không xem ai ra gì, cuồng vọng hống hách. Tôi đã sớm phản cảm gã ấy rồi. Cậu cứ yên tâm. Lần này, dù có thế nào đi chăng nữa thì Hà Thanh Bì tôi vẫn ủng hộ cậu hết lòng.”

“Anh Thanh Bì thật nghĩa khí! Anh nhất định phải nhận lấy cái hộp sọ trẻ con sinh vào giờ Âm này nha. Trong nhóm chúng ta, anh rành về bày trận nhất, nên dù chúng tôi có lấy thì cũng vô ích mà thôi.”

“Đúng vậy! Anh cứ nhận đi. Đây là tấm lòng thành của Giang Nguyên mà!”

“Ha ha! Nếu các vị đạo hữu đã nói như vậy, thế tôi không từ chối nữa. Cảm ơn đạo hữu Giang Nguyên nhé!”

“Nghe hai chữ đạo hữu có lạnh nhạt lắm không? Gọi tôi bằng anh Giang là được rồi.”

......

Mấy người này bàn bạc khá nhiều việc, từ cách ngăn cản Xà Thiên trở thành Xà công đến vấn đề khôi phục uy danh cho nhánh Xà Công tại Tam Âm tông. Chưa hết, cả bốn còn thảo luận đến những vụ chạm trán với phe chính đạo, hay thậm chí là thang thở về viễn cảnh gió mây biến đổi, biển xanh hóa nương dâu...

Bọn họ tán gẫu rất thoải mái về đủ các chuyện trời Nam đất Bắc, mãi đến khi sắc trời hoàn toàn chuyển sang màu đen thì hai người trong nhóm mới bước ra khỏi phòng của Giang Nguyên. Bọn chúng cầm theo một đống bảo vật, đúng kiểu đầy túi mà về.

“Có hộp sọ của trẻ con sinh ra vào giờ Âm này, tôi có thể bố trí ra một dạng đại trận với 3 lần biến hóa, thật quát tuyệt vời! Quá tuyệt vời rồi!” Hà Thanh Bì tươi cười vui vẻ với kẻ bên cạnh, căn bản là không hề phát hiện ra bên ngoài có gì dị thường. Vì đã tu luyện trong tông môn suốt một thời gian dài, ý thức phòng bị của chúng rất kém.

Đợi đến khi hai người bọn họ đi ra khỏi khu biệt viện, tôi bèn lặng lẽ đi theo, sau đó thả ra 3 con quỷ để vây giết một người trong khi chính mình đích thân áp sát đến Hà Thanh Bì.

“Sư huynh Thanh Bì, chờ đã! Xà Thiên tìm anh kìa.” Tôi lười luôn cả việc thay đổi giọng nói của bản thân, chỉ vội bước nhanh đến gần Hà Thanh Bì.

“Tìm tôi à? Thằng ấy tìm tôi làm gì?” Hà Thanh Bì vẫn còn cầm hộp sọ trẻ em trong tay, không hề ý thức được là nguy hiểm chí mạng đã đến gần.

Tôi bước đến; con dao róc da trượt vào lòng bàn tay. Ngẩng đầu lên, chiếc mặt nạ với hai màu đen trắng lộ ra sát ý lạnh như băng: “Nó muốn mày đi theo cùng nó.”

Mũi đao xuyên qua cổ gã, khiến máu đỏ bắn ra ngay lập tức, lấp đầy cả đôi mắt tôi.

“Đi theo cùng...”

Câu nói kia vĩnh viễn tắc nghẹn trong cổ họng của Hà Thanh Bì. Gã đã không còn cơ hội mở miệng nói chuyện nữa. Ngón tay của gã buông thõng ra, chiếc hộp sọ trẻ con tinh xảo rơi xuống mặt đất rồi vỡ nát.

Sau khi ra tay xong, tôi cũng không trì hoãn, mà lập tức xoay người đâm về phía kẻ cạnh bên.

Vụ ám sát bất ngờ khiến gã ta hoảng loạn, nhưng sau khi vượt qua nỗi sợ đột ngột ban nãy thì gã lập tức hét lên

Ba con Quỷ đồng thời tập kích, gã nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, cuối cùng đã bị tôi dùng một dao xuyên qua yết hầu.

“Còn lại hai người.”

Khi mạng người biến thành những con số, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình cũng không hề tàn nhẫn như đã nghỉ.

Giẫm lên đống máu dưới đất, tôi tiến về phía căn phòng mà Giang Nguyên đang ở.

Nghe được động tĩnh, một gã đạo sĩ trong đó đã chạy ra. Trên thực tế, nếu gã ấy đi ra ngoài cùng Giang Nguyên, có lẽ tôi sẽ phải vất vã một chút. Tuy nhiên, kẻ ấy lại hàm hồ đến nỗi chạy một mình vào lớp sương mù xung quanh.

Tôi có thể nghe được thanh âm gã sử dụng bùa chú, nhưng vì cảnh giới Quỷ thuật của bản thân cao hơn gã rất nhiều nên đây là một trận chiến hoàn toàn không cân sức. Gã gọi ra một con tiểu quỷ, nhưng nó lại không dám đến gần tôi. Hồi chiến đấu này còn chưa bắt đầu nhưng đã có kết quả.

“Chỉ còn lại một người.”

Rút con dao róc da từ trên cổ gã tà tu ra, tôi chậm rãi tiến vào căn phòng của Giang Nguyên. Nhìn gã đạo sĩ trung niên với sắc mặt tái nhợt kia, tôi nhếch miệng cười: “Trò chơi kết thúc.”

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi điều âm hiểm giả dối chỉ là vô dụng mà thôi. Đây chính là nguyên nhân mà một con hồ ly vĩnh viễn đấu không lại sư tử.

“Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói. Tôi đến từ nhà họ Giang...”

Che miệng gã lại, con dao mỏng xẹt qua yết hầu của gã như một cánh ve. Tôi giết gã không phải vì đạt được một loại lợi ích nào đó, mà chỉ vì bảo vệ bản thân mình.

Sau khi giải quyết xong Giang Nguyên, một môn phái Tam Âm tông lớn như vậy đã hoàn toàn biến thành Quỷ Tông. Ngoại trừ tôi và Vân Xuyên ra, không còn ai là người sống ở đây nữa.

Không vi65 nghỉ ngơi, tôi ném tất cả các thi thể và đồ vật dính máu xuống địa mạch. Mất gần 3 tiếng rưỡi để xử lý xong hiện trường giết người, tôi muốn bảo đảm mình không để sót bất cứ một manh mối nào. Cuối cùng, tôi kéo lê cả cơ thể mệt mỏi mà trở lại căn nhà cũ ở mặt trong cùng của đạo quán.

**********

ĐA TẠ MINH CHỦ thanh89a5 VÀ MINH CHỦ Zen Nguyen ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU.... CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ NHỮNG GIÂY PHÚT ĐỌC LINH DỊ THẬT NHẸ NHÀNG VÀ THOẢI MÁI NHAAAA =))))