Rắn độc quấn thân, uốn lượn quanh co giữa đống máu thịt của gã tông chủ nhánh Quỷ Anh. Hình ảnh này khiến người xem phải tê dại cả da đầu, mà tôi cũng lùi lại theo bản năng, tránh xa khỏi thi thể của gã.
“Hẳn là đã chết rồi.” Hình dạng của gã tông chủ lúc này trông rất thê thảm. Bầy rắn độc bò tới bò lui giữa bộ đạo bào mà gã đang mặc; tôi cũng không dám tới gần, chỉ có thể dán lưng sát vào vách tường mà đi lướt qua bên cạnh.
“Tà tu vốn ích kỷ và vô tình; đến hôm nay, cuối cùng mình cũng đã chứng kiến tận mắt. Bọn chúng không hề bận tâm đến tình đồng môn, vì lợi ích của mỗi người mà có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Dọc theo bậc thang đá, tôi đi theo gã Xà Thiên kia, tiến vào sâu bên trong địa mạch.
Nơi này hẳn là cấm địa chủ chốt của Tam Âm tông. Càng đi xuống, bùa chú vẽ trên vách tường trông lại càng phức tạp. Nếu không nhờ Xà Thiên ở phía trước phá giải liên tục, thực tế là tôi sẽ không thể nào tiến vào đây một cách an toàn được.
Âm khí tựa như ngưng tụ thành thực chất vậy, lúc này đang che khuất cả tầm mắt của tôi. Dù có Phán nhãn, tầm nhìn lúc này cũng chỉ cách khoảng 02 – 03 mét. Dưới loại tình huống này, dù Xà Thiên có đứng gần với tôi thì tôi cũng không thể nhìn thấy.
Liên tục đi xuống phía dưới, Âm khí trong Âm mạch của tôi dần cứ như ngựa hoang đứt cương, tự mình vận chuyển, đến mức có thể chiết xuất ra Âm khí tinh thuần hơn mà đưa lại vào Âm khiếu, giúp tôi tăng cường gốc rễ tu hành của chính mình. Nhờ vào đó, cảnh giới Quỷ thuật của tôi cũng đang chậm rãi tăng lên.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa thì Âm Dương Quỷ Thuật của mình có thể đột phá tới cảnh giới tầng thứ 4 rồi.” Trước tầng 3, Âm Dương Quỷ Thuật chỉ nằm ở mức Trúc Cơ, không có quá nhiều khác biệt với các môn Quỷ thuật phổ thông khác. Nhưng từ tầng thứ 4 trở đi, sự bá đạo của môn Quỷ thuật này sẽ được phát huy hoàn toàn. Đó chính là dùng Âm Dương mà ra lệnh, có khả năng thống trị quỷ thần các phương.
Âm khí lưu chuyển, tùy thời đều có thể đột phá. Thiên phú về mặt Quỷ thuật của tôi vượt xa Đạo thuật và Phật pháp. Cũng không cần cố ý tu hành chi cả, mà mọi thứ cứ như nước chảy thành sông. Loại cảm giác này không khác gì với giả thuyết bản thân chính là một gã Quỷ tu ở kiếp trước vậy. Do đó, kiếp này chỉ cần lại đi con đường ấy, dĩ nhiên là không gặp bất cứ trở ngại gì.
Đi xuống thêm 8 – 9 mét nữa, lúc này dù tôi có dùng Phán nhãn thì cũng không thể nào thấy rõ cảnh vật xung quanh.
Không chỉ đơn giản là bóng tối, mà đây là do Âm khí hóa thành khói đen mà bao phủ hết thảy. Tôi cứ có cảm giác mình đang tiến vào một thế giới dị dạng vậy.
Thả chậm bước chân lại, tôi dùng đầu ngón tay chạm vào vách đá ở hai bên, nhờ thế mà cảm thấy yên lòng hơn một chút.
Đùng đùng...
Đang đi xuống dưới, bỗng nhiên tôi chợt nghe thấy một tiếng vang nhẹ vọng đến. Tiếp theo, tôi nghe được giọng niệm chú của Xà Thiên, và đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe được Xà Thiên niệm chú.
“Thằng ấy tìm ra hạch tâm của đại trận rồi à?” Tôi bèn bước nhanh hơn, vội vàng đuổi theo xuống dưới. Nhưng cả khi đi xa hơn 10 mét, mọi thứ xung quanh vẫn là một vùng đen kịt, chẳng thấy gì cả.
“Gã ấy đâu rồi? Biến mất rồi ư?”
Hai bên vách đá bị Âm khí ăn mòn, hằn lên thành từng đường vân dữ tợn, trông giống như những nếp nhăn trên mặt người già vậy. Nơi này không hề có sức sống, chỉ có bóng tối và giá lạnh.
Cổ tay của tôi khẽ run nhẹ, bốn viên ngọc trên chiếc vòng quỷ chợp sáng lên hoàn toàn, tựa như đám quỷ vật bên trong muốn đi ra vậy: “Âm khí nơi Địa mạch đã được tích lũy qua vô số năm tháng, cực kỳ tinh thuần. Chẳng trách sao chúng nó cứ muốn thoát ra ngoài đến vậy. Nơi này thoạt nhìn cũng không có gì quá nguy hiểm, chi bằng mình thả bọn chúng ra. Nếu quỷ vật mạnh lên, thì mình cũng có lợi.”
Suy tư một hồi, tôi thả toàn bộ quỷ vật bên trong chiếc vòng quỷ ra, tùy ý để chúng nó hấp thu Âm khí tại nơi địa mạch này, trong khi bản thân thì dẫn Dục quỷ tiến vào địa phương sâu hơn.
Trong địa mạch, Âm khí lượn lờ, tầm nhìn cực thấp. Tôi có thể nghe thấy thanh âm của Xà Thiên, nhưng lại không nhìn thấy gã ấy ở đâu. Một đường đuổi theo, tôi chỉ tìm được đống bùa chú đã qua sử dụng nằm rải rác trên mặt đất và các trận pháp đã bị ai đó phá giải qua.
Thông đạo phía dưới càng lúc càng hẹp. Ban đầu còn đủ chỗ cho hai người sóng vai mà đi, nhưng đến bây giờ chỉ còn khoảng trống đủ để một người duy nhất tiến bước.
“Tại sao còn chưa đến tận cùng?” Tôi nhíu mày, sau đó chợt nhận ra tại vị trí này bỗng xuất hiện một cỗ lực cản vô hình nào đó. Âm khí cứ như những cơn thủy triều của biển rộng, tuôn ra từng đợt ồ ạt từ sâu bên trong địa mạch.
Những dòng Âm khí này có độ tinh khiết cao đến mức thái quá, thậm chí là Quỷ vật bình thường cũng không dám hấp thu. Tuy nhiên, có một điểm kỳ quái chính là, dù mạnh như Dục quỷ cũng phải run nhẹ cả người khi được từng luồng Âm khí thế này gột rửa, trong khi bản thân tôi lại chẳng có bất cứ cảm giác gì.
Âm Dương Quỷ Thuật đang tự động vận chuyển, 18 Âm khiếu trong cơ thể giống như từng cái miệng rồng, liên tục nuốt vào những mảng Âm khí tinh thuần từ sâu trong địa mạch tuôn ra kia. Sau đó, chúng lại sử dụng một loại tốc độ khiến người ta líu lưỡi mà chuyển hóa hấp thu mớ Âm khí ấy.
“Chẳng lẽ vì pháp môn Quỷ thuật mà mình tu hành quá đặc biệt hay không nhỉ?”
Dòng thủy triều Âm khí càng lúc càng mãnh liệt hơn; tôi đành để Dục quỷ ở lại bên ngoài, tìm kiếm địa phương thích hợp để hấp thu tu luyện, còn bản thân thì tự đi một mình xuống phía dưới.
Liên tục chống đỡ qua năm cơn sóng Âm khí, rốt cuộc tôi đã nhìn thấy Xà Thiên.
Bộ dáng của gã có chút chật vật. Tay gã vừa cầm một đống bùa chú, còn miệng thì niệm lầm rầm gì đó để phá giải trận pháp, trong khi bản thân còn phải cố gắng gồng người chống đỡ từng cơn sóng Âm khí kia.
“Mình nên ra tay ngay lập tức hay không nhỉ?” Lúc này, Xà Thiên đang dồn toàn bộ sự chú ý vào việc giải trận, không thể nào nhận ra là còn có một người khác ở đây. Nếu ra tay lúc này, tỷ lệ thành công sẽ là 100%.
“Thôi, chờ xíu nữa vậy! Mình cũng muốn xem thử, đại trận hộ tông của Tam Âm tông có bộ dáng gì.” Âm khí phiêu tán, thông đạo tối đen như hũ nút. Xà Thiên chỉ đứng cách tôi khoảng 1- 2 mét, nhưng gã chẳng hề nhận ra bất cứ điều gì khác thường.
Đây vẫn là lần đầu tiên tôi bước vào địa mạch. Nghe đồn rằng, trong địa mạch có rất nhiều loại quái vật khủng khiếp, vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, địa mạch nơi này là ngoại lệ. Nơi này đã được Tam Âm tông hao phí mấy chục năm để cải tạo qua, xung quanh tất cả đều là các lá bùa to nhỏ khác nhau. Vì lẽ đó, mức độ nguy hiểm đã được giảm thiểu đến mức thấp nhất, khó có thể đánh đồng với các địa mạch trong tự nhiên khác.
Càng đi xuống phía dưới, những cơn sóng Âm khí lại càng mãnh liệt hơn. Sau khi vượt qua 13 đợt sóng Âm khí, Xà Thiên rốt cục chống đỡ không nổi.
Chiếc mão trên đầu của gã nghiêng lệch đi, mái tóc đen xổ ra tán loạn. Chiếc đạo bào mà gã đang mặc hiện đầy những vết rách. Dù cách xa gần 2 mét, tôi đã có thể nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Xà Thiên.
“Chỉ cần vượt qua 5 đợt sóng, vậy là có thể đến trận nhãn. Cơ hội chỉ có một lần. Nếu mình không thể khống chế đại trận, một khi chuyện lão già gân kia chết đi bị bại lộ, mình sẽ vĩnh viễn không thể nào đổi đời được nữa. Đến lúc đó, thằng nhãi Giang Nguyên kia chắc chắn sẽ kêu gọi đồng môn ép chết mình.” Xà Thiên có tính cách âm độc, độc ác với người khác, mà cũng rất tàn nhẫn với chính bản thân gã. Gã lấy ra một chiếc bình ngọc từ ngực áo rồi đổ thẳng vào miệng mình, uống hết mọi thứ bên trong chiếc bình ấy.
Một phút sau, công dụng của thuốc đã xuất hiện. Khuôn mặt âm nhu của gã giống như bị vỡ đi tầng mạch máu bên ngoài, nổi ửng lên một mảng màu đỏ rất bất thường. Cùng lúc đó, nơi khóe mắt của gã bắt đầu hằn lên từng nếp nhăn rõ rệt
“Tiêu hao tuổi thọ cùng sức sống của bản thân để tăng cường khí huyết à?” Loại thuốc này có tác dụng phụ quá nghiêm trọng. Không ngờ vì để đạt được mục đích, Xà Thiên đã uống một lần đến 5, 6 viên!
Bằng vào đan dược, Xà Thiên lại có thể đi về phía trước thêm một đoạn đường, mãi đến khi chỉ còn lại hai đợt sóng Âm khí cuối cùng mới dừng lại.
Sắc máu trên mặt gã đã biến mất, thay vào đó chính là vẻ tái nhợt như tờ. Rõ ràng, gã ấy chính là dùng mạng sống của bản thân mà gắng gượng đến hiện tại.
Từng bước từng bước tiến về phía trước, tôi nghe rõ từng luồng âm phong gào thét trong thông đạo ngầm. Chúng cứ như một con quái thú khổng lồ đang há miệng, chực chờ con mồi ngoan ngoãn tự nạp mạng tới cửa.
Âm khí hóa thành vật rắn, mãnh liệt ập tới như một cơn sóng dữ. Thật khó mà tưởng tượng nổi, không ngờ tôi lại có thể ở nhìn thấy một cảnh sắc ngoạn mục như vậy khi đang ở dưới lòng đất.
“A!”
Cơn sóng Âm khí thứ 17 vọt tới, Xà Thiên bị đánh bay thẳng thừng. Gã lui về phía sau ba bước thật rộng, cuối cùng là ngồi phệch xuống mặt đất.
Thất khiếu chảy máu, bộ dáng của Xà Thiên vô cùng thê thảm, nhưng gã lại mang một vẻ mặt cuồng nhiệt vào lúc này: “Chỉ còn một đợt cuối cùng nữa thôi.”
Thông đạo ngầm vang vọng giọng nói tự kỷ điên cuồng của Xà Thiên. Thật ra lúc này, chỉ cần quay đầu là gã đã có thể phát hiện ra một người khác đang đứng cách gã chỉ nửa bước.
Đáng tiếc gã không biết. Chấp niệm trong gã đã cắm rễ sâu hoắm rồi; gã lại đứng lên, vung vẫy đống bùa chú, tụng niệm chú ngữ rồi tiếp tục đi về phía cuối thông đạo.
Đợt sóng Âm khí cuối cùng vẫn còn đang trong giai đoạn hình thành; từng làn âm phong thôi ngang cứ như từng nhát dao, cắt đứt làn da mềm mại. Xà Thiên vịn tay vào vách tường, ho ra máu, dốc hết toàn lực để đánh ra từng lá bùa Quỷ.
Thời gian trôi qua, một làn hơi thở kinh khủng dần hình thành ở vị trí phía cuối con đường. Đến 2 – 3 giây sau, cả thông đạo đều chấn động cả lên. Lúc này, Âm khí trong địa mạch hoàn toàn hội tụ thành hình ảnh của một con rồng, để rồi con rồng Âm khí ấy vừa gào thét, vừa lao thẳng đến!
Đống bùa chú mà Xà Thiên bố trí lúc trước không thể nào ngăn chặn nổi dù chỉ 1 giây, mà lập tức vỡ nát ngay khi con rồng Âm khí ấy lướt ngang. Thậm chí, còn chẳng âm vang bất cứ một tiến động nào, mớ bùa chí ấy cứ thế mà bị tan biến sạch sẽ.
Cơn sóng Âm khí thứ 18 ùa đến, tạo ra từng vết nứt chằng chịt trên người Xà Thiên, để rồi con rồng Âm kia tiếp tục lao đến, xông thẳng về vị trí mà tôi đang đứng.
Vẫn trốn tránh ở phía sau để chờ cơ hội ra tay, tôi không ngờ một biến cố như vậy sẽ phát sinh vào lúc này. Giữa lúc hốt hoảng, tôi nhanh chóng chắn tay trước ngực, dùng toàn lực mà vận chuyển Âm Dương Quỷ Thuật.
“Âm dương hữu lệnh!”
Lúc này, rốt cuộc thì tôi cũng không thể nào quan tâm đến chuyện mình có bại lộ hay không. Sau khi hô to thành tiếng, 18 Âm khiếu trong cơ thể đã được mở ra toàn bộ. Tôi buộc phải vận dụng Âm khí toàn thân để đối kháng với cơn sóng Âm khí thứ 18 này.
Con rồng Âm khí gầm thét, mà tôi chỉ có thể chống đỡ được trong vài giây là dần rơi vào thế yếu. Đứng lúc này, chiếc hộp ngọc làm bằng xương trắng mà tôi vẫn luôn cất trong người đột nhiên nứt ra một khe hở. Ngay lập tức, bên tai tôi chợt nghe thấy từng tiếng nỉ non, tựa như có rất nhiều vong hồn đang cùng nhau than khóc vậy. Vào khoảnh khắc tiếp theo, một ảo ảnh sông dài mịt mờ màu vàng hiện ra, cuốn quanh cơ thể tôi, bảo vệ tôi ở bên trong.
“Đây là... Hoàng Tuyền Lệnh đấy à?”
Con rồng Âm khí tông vào ảo ảnh Hoàng Tuyền; nó lắc lư cả thân thể một hồi, sau đó tự tan vỡ thành một từng mảng bọt sóng không lớn không nhỏ, cuối cùng là biến mất bặt tăm giữa thông đạo ngầm này.
++++++++++
ĐA TẠ MINH CHỦ Noopyest VÀ MINH CHỦ DrM1Am ĐÃ NÉM NGỌC PHIẾU VÀ DONATE TINH THẠCH!!!! :D
SỰ ĐỘNG VIÊN CỦA CHƯ VỊ CHÍNH LÀ ĐỘNG LỰC VÔ CÙNG NHIỆT THÀNH TRONG LÒNG DI <3 <3