TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 573: Lục đục nội bộ

Nếu người bị cụt hai tay đã có thể trở thành tông chủ của nhánh Quỷ Anh, dĩ nhiên là có chân tài thực học rồi.

Tu sĩ tà phái không giống những “ngành nghề” khác, vì thực lực và đạo hạnh chính là tiêu chuẩn phán xét duy nhất.

Số lượng quỷ em bé rất nhiều, toàn bộ đều do oán niệm cấu thành. Nhìn gương mặt của những đứa bé non nớt kia bị oán hận và dữ tợn chiếm cứ, tôi chợt nhớ đến tòa nhà trong Viện chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn kia. Phương tiện môi giới để thi pháp của nhánh Quỷ Anh chính là trẻ sơ sinh chết non. Thủ đoạn của bọn chúng rất tàn nhẫn, khiến ai nấy đều phải tức giận.

Hình ảnh trước mắt này cũng giúp ý nghĩ tiêu diệt cả Tam Âm tông của tôi càng kiên định hơn. Tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

“Đấu đi! Bọn mày đấu đá nội bộ càng nhiều, tao càng ra tay dễ dàng hơn!”

Trốn trong bóng tối, tôi có thể quan sát lấy tất cả.

Tông chủ Quỷ Anh có thực lực lợi hại hơn Xà Thiên rất nhiều, vì tu vi Quỷ thuật của cả hai chênh lệch nhau ít nhất là 2 cảnh giới. Tuy nhiên, tôi không hề trông thấy bất cứ một nét hoảng sợ nào trên mặt Xà Thiên cả.

“Nếu tôi đã dám tới tìm ông, dám nói chuyện với ông như vậy, dĩ nhiên là đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi. Lão già gân kia, do ông không biết điều đấy nhé, thế nên có đến Âm tào Địa phủ thì cũng đừng oán trách ai cả.” Xà Thiên chậm rãi lấy ra nén hương kia, giơ lên ngực; từng luồng sương mù trong lối đi dưới dưới đất kia dần dần phiêu tán ra.

Nén hương này là do Xà Thiên lấy từ cái bàn thờ đầu tiên ban nãy, mà tôi cũng không biết rốt cuộc vật ấy có tác dụng gì. Lỗ mũi nhẹ co giật, tôi ngửi thấy một mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt, sau đó đầu óc dần mê man đi, giống như ngay cả hồn phách cũng sắp sửa say ngủ vậy.

Thân thể tôi nghiêng nhẹ, mà con Dục quỷ phía sau lưng cũng trúng chiêu. Ngay lập tức, tôi vội vàng thu hồi Dục quỷ về lại chiếc vòng, còn mình thì dựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.

Mí mắt càng lúc càng nặng nề đi, nhưng khi sắp khép hẳn đôi mắt lại, một cảm giác thanh mát từ chiếc mặt nạ Thiện Ác truyền đến, giúp tôi đột ngột tỉnh táo lại. Hai mắt đã quay về với trạng thái thanh minh, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm: “Suýt nữa là đã ngất xỉu, mùi vị kia thật kỳ quái mà.”

Nén hương trong tay Xà Thiên đã cháy 1/3, mà cả lối đi ngầm này đã mờ mịt tựa như bị sương mù bao phủ.

Nhìn thấy nén hương trong tay Xà Thiên, gã tông chủ nhánh Quỷ Anh giận tím mặt; có vẻ như nén hương này là một bảo vật cực kỳ quý giá vậy: “An Hồn Hương? Xà Công đã nói mày nghe cách mở ra cái bàn thờ đầu tiên à? Mày lại dám tự tiện trộm lấy bảo vật của tông môn ư?”

“Xà Công làm sao có thể nói cho tôi biết được. Ông già đó còn bướng bỉnh hơn cả ông nữa.” Xà Thiên cười lạnh lùng: “Tôi đi theo Xà Công để tế bái Tam Âm rất nhiều lần, thế nên cũng học lóm được thủ pháp và chú quyết để mở cái bàn thờ kia. Đám lão già các ông cất giấu kỹ như vậy, nếu không phải tôi đã từng mở ra mấy cái bàn thờ ấy thì còn không biết trong tông môn này lại có nhiều món đồ quý giá đến vậy.”

“Mày điên à? Tông môn đã dùng linh hồn của hàng nghìn người mới luyện chế thành An Hồn Hương. Đây là bảo vật do các Tam Âm nhiều đời lưu lại, dùng một cây là thiếu đi một cây. Giờ mày lại dám lấy vật ấy để đối phó tao à?” Gã tông chủ của nhánh Quỷ Anh vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì được kẻ địch. Dường như An Hồn Hương chỉ nhằm vào hồn phách mà thôi. Qua lần trải nghiệm ngắn ngủi vừa rồi, tôi nhận ra rằng, bản thân loại hương này không có hại gì, mà sau khi ngửi còn có thể tăng cường cho hồn phách nữa. Tuy nhiên, tác dụng phụ duy nhất chính là khiến người ngửi thấy mùi hương này phải rơi vào giấc ngủ say.

Hồn phách của gã tông chủ nhánh Quỷ Anh rất mạnh, đủ sức chống đỡ hơn 10 giây mới dần dần yếu đi. Về đám quỷ em bé mà gã triệu hồi ra ban nãy, tất cả đều phải ẩn nấp vào luồng âm khí với dáng dấp hệt như đang ngủ yên trong bụng mẹ mình.

“Mày...” Gã tông chủ lảo đảo, khó mà đứng thẳng được. An Hồn Hương có hiệu quả quá mạnh. Gã đã dốc hết toàn lực rồi, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở to hai mắt. Gã trợn mắt mà nhìn, hận mình không thể lột sống Xà Thiên ngay lúc này.

“Lão già gân, đồ vật chính là để lấy ra dùng. Cần chi phải luyến tiếc?” Xà Thiên cắm An Hồn Hương xuống mặt đất, lại nuốt thêm hai viên thuốc vào, lúc này mới dám tiến gần đến gã tông chủ nhánh Quỷ Anh: “Ông nói xem, ông canh giữ trận nhãn cho cái đại trận này thì có ích lợi gì cơ chứ? Cụt cả hai tay, ông còn muốn tiếp tục thống lĩnh Tam Âm tông à? Ông còn muốn khôi phục lại vinh quang cho nhánh Quỷ Anh ư? Đừng có nằm mơ nữa! Sau này, Tam Âm tông chỉ còn đúng 1 người có quyền lên tiếng. Tôi bảo các người làm thế nào, các người phải làm theo thế đấy...”

Xà Thiên lấy ra một ống trúc từ ngực áo, sau đó dán vào một lá bùa máu ở cạnh bên ống trúc. Không bao lâu sau, có hai con rắn độc sặc sỡ bò ra từ ống trúc kia. Tôi nhận thấy rằng, hai con rắn độc kia giống y hệt huy hiệu hình rắn được thêu trên cổ đạo bào của bọn chúng.

Xà Thiên càng cười một cách điên cuồng hơn. Gã dùng lá bùa kia để dụ dỗ hai con rắn độc bò về phía vết thương trên hai vai của gã tông chủ nhánh Quỷ Anh, cuối cùng là nhét một viên thuốc vào miệng ông ta: “Ông già, nửa viên Tỉnh Thần Đan này có thể giúp ông giữ lại một phần tri giác trên thân thể. Hiện tại, nói tôi nghe cách điều khiển đại trận tông môn đi. Bằng không, tôi sẽ để cho hai con Thất Bộ xà chui vào miệng vết thương của ông, cắn sâu vào trong thịt.”

Gã tông chủ nhánh Quỷ Anh vẫn không chịu khuất phục. Xà Thiên nhặt lấy một hòn đá bén nhọn dưới đất, sau đó đâm vào vết thương trên phần đầu cánh tay của gã tông chủ kia. Máu tươi giàn dụa, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Xà Thiên lại dán bùa trong tay vào miệng vết thương trên người gã tông chủ nhánh Quỷ Anh, đồng thời mở miệng lầm rầm chú ngữ. Hai con rắn độc kia giống lập tức vọt nhanh về phía lá bùa như hai thanh kiếm bén nhọn vậy.

Thấy thế, gã tông chủ rốt cục cũng có phản ứng: “Nếu tao chết, mày đừng hòng chiếm được bất cứ một thứ gì.”

Nghe vậy, Xà Thiên nhếch miệng cười, vẩy nhẹ lá bùa; hai con rắn độc phóng chệch qua một centimet, suýt nữa là đã chui vào thân thể của gã tông chủ luôn rồi: “Ông là một trong trong 3 vị tông chủ của Tam Âm tông, làm gì có chuyện tôi dám giết ông cơ chứ? Chỉ hy vọng ông có thể cho tôi biết phương thức khống chế đại trận hộ tông, sau đó thông bao với mọi người rằng, tôi sẽ là Xà Công kế tiếp là được. Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, phải không?”

“Được! Vậy tao nói cho mày biết.” Đáy mắt của gã tông chủ nhánh Quỷ Anh thoáng hiện lên một ánh nhìn lạnh lùng: “Thập Phương Luyện Quỷ Đại Trận lấy Âm mạch của dãy Hận Sơn làm trận nhãn, dùng Âm khí cuồn cuộn từ địa mạch để liên tục bao phủ 10 vị trí, gồm thượng Thiên, hạ Địa, Đông, Tây, Nam, Bắc, Sinh môn, Tử vị, Quá khứ, Tương lai. Thập Phương Luyện Quỷ, đây cũng chính là nguồn gốc của cái tên đại trận. Do đó, muốn phát huy toàn bộ sức mạnh của đại trận này, vậy phải cần 10 người tu sĩ đồng tâm hiệp lực mới có thể thành công. Tuy nhiên, từ khi đấu pháp cùng Mao Sơn, số lượng người trong Tam Âm tông chúng ta đã giảm mạnh. Hiện tại, đã không thể nào gom đủ 10 tu sĩ có đạo hạnh đủ theo yêu cầu để duy trì đại trận nữa rồi.”

“Điều mà tôi muốn nghe không phải những thứ này.” Xà Thiên vẫy nhẹ lá bùa trong tay: “Đừng tưởng rằng tao không biết! Xà Công từng nói qua, chỉ cần được trận nhãn tán thành, thế thì một người cũng có thể kiểm soát trận pháp! Căn bản là không cần phiền toái nhiều đến như vậy.”

“Dĩ nhiên, một người cũng có thể vận hành, nhưng yêu cầu về cảnh giới Quỷ thuật và tri thức về trận pháp rất nghiêm khắc. Nếu không đât theo yêu cầu, người đó chỉ có thể phát huy từ 2 - 3 phần sức mạnh của trận pháp mà thôi.”

“Ông chỉ cần nói tôi biết phương pháp là được.”

Dưới sự bức bách của Xà Thiên, gã tông chủ nhánh Quỷ Anh rốt cục đành phải nhượng bộ: “Theo cầu thang đá này mà đi xuống, tiến vào sâu bên trong địa mạch. Chỉ cần mày có thể chống đỡ nổi làn sóng Âm khí dưới đó gột rửa cơ thể, sau đó là chạm vào trận nhãn, vậy là có thể được đại trận tán thành.”

“Vẻn vẹn chỉ như thế thôi à?”

Gã tông chủ nhánh Quỷ Anh lại truyền cho Xà Thiên một ít chú quyết để khống chế đại trận. Lúc này, tôi cũng âm thầm dùng Phán nhãn mà ghi chép lại hết thảy từ góc khuất.

Khi An Hồn Hương còn lại 1/2, Xà Thiên mới hài lòng gật đầu: “Lão già, kể như ông biết điều đấy, vì phần chú quyết này cũng tương tự với bản chú quyết mà tôi nhớ được.”

“Chẳng lẽ tao lại lừa gạt mày? Dù sao đi nữa, mày cũng là một thành viên của Tam Âm tông. Tao sẽ không cố tình hãm hại mày đâu.” Dược hiệu của nửa viên Tỉnh Thần Đan sắp hết, gã tông chủ nhánh Quỷ Anh cảm giác mình càng lúc càng mệt mỏi: “Xà Thiên! Giờ có thể dập tắt An Hồn Hương được chưa? Sau này mày kế nhiệm Xà công, vậy là đã có thể sở hữu hết mọi bảo vật trong tông môn rồi!”

“Cũng có lý!” Dưới ánh mắt chờ mong của gã tông chủ Quỷ Anh, Xà Thiên xoay người lại, dập tắt An Hồn Hương đi. Sau đó, gã cười tủm tỉm ngồi xổm xuống trước người gã tông chủ, nói: “Nãy giờ hành hạ ông, thật ra chỉ vì tôi cũng đang lo nghĩ cho tông môn mà thôi.”

“Không sao, tao hiểu.” Gã tông chủ yên lặng gật đầu, thử hoạt động đầu ngón tay; cơ thể của gã vẫn chưa khôi phục hoàn toàn .

“Ông có thể hiểu là được rồi.” Xà Thiên vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng đột nhiên lại vung tay, nhét lá bùa máu kia vào miệng vết thương trên người gã tông chủ. Ngay lập tức, hai con rắn độc trên mặt đất tựa như nhận được mệnh lệnh nào đó vậy. Cả hai bắn nhanh vào miệng vệt thương kia với tốc độ không khác gì hai mũi tên màu máu cả.

“Xà...” Cuối cùng, chẳng biết gã tông chủ muốn gọi Xà Thiên, hay là Xà gì nữa... Về cơ bản, gã không kịp nói hết câu, vì Xà Thiên đã sớm chuẩn bị một vài lá bùa khác để nhét thẳng vào miệng gã tông chủ.

“Lão già gân! Ông có thể hiểu tôi, vậy thật sự là quá tốt rồi!” Xà Thiên cười to một cách điên cuồng. Từ lớp đạo bào của gã rơi xuống từng ống trúc một, mà bên trong chứa đầy bọn rắn độc. Cả đàn rắn dần dần bò lổm ngổm lên người gã tông chủ nhánh Quỷ Anh...

Cảnh tượng trước mắt khá kinh hãi; câu nói ‘vạn xà phệ tâm’ trong truyền thuyết cùng lắm là cũng tương tự như thế này.

“Tên Xà Thiên này thật độc ác!” Tôi cũng hơi vui mừng, vì nếu trước đó mà tôi giáp mặt với Xà Thiên, dù có thể thành công giết chết gã thì phỏng chừng cũng sẽ bị bọn rắn độc này bao vây cắn chết.

Bầy rắn vẫn đang cắn xé cơ thể của gã tông chủ, còn Xà Thiên cũng không quan tâm đếnb tiếng kêu thảm thiết của nạn nhân. Gã bắt đầu thong dong sải bước, tiến sâu vào địa mạch bên dưới.

Nhìn thoáng qua bầy rắn độc đầy đất kia, tôi lau nhẹ lớp mồ hôi ướt đẫm trong lòng bàn tay, từ từ đi ra khỏi nơi ẩn thân: “Không biết Mai Hoa cổ có thể chống đỡ được nọc rắn này hay không nhỉ?”

-------------

CHÂN THÀNH CẢM ƠN VỊ MINH CHỦ hoangdz77 VÀ MINH CHỦ Noopyest ĐÃ NÉM NGỌC PHIẾU!!!! CHỦ CẢ NHÀ CÓ MỘT TUẦN ĐẦY ẤM ÁP GIỮA CHIỀU SÀI GÒN MƯA MỊT MÙNG NHAAAAAAA!!!!!!!

DI ĐÃ QUAY TRỞ LẠI RỒI =)))