Giúp Vân Xuyên ổn định vết thương xong, chờ đến khi sắc mặt của cậu ta ổn định hơn, tôi mới mở lời: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Giọng nói quen thuộc khiến Vân Xuyên trợn trừng hai mắt. Cậu ấy nhìn thẳng và tôi: “Cao Kiện? Tại sao anh lại chạy đến sơn môn của Tam Âm tông rồi?”
Sau khoảnh khắc khiếp sợ ban đầu, Vân Xuyên bèn vội thúc giục: “Đừng để ý đến tôi, anh mau đi đi! Tam Âm tông không phải là kẻ địch mà chúng ta đủ sức đối kháng lại nổi. Anh cứ mang theo quyển bí điển mà tôi từng giao cho anh, sau đó rời khỏi Giang thành ngay lập tức, trốn đến một thành thị khác mà sinh sống...”
“Cậu bình tĩnh chút đi.” Tôi đè bả vai của Vân Xuyên xuống, ra dấu cho cậu ta đừng quá kích động.
“Anh cứ ở đây thì làm sao tôi có thể bình tĩnh được? Đi nhanh đi! Nếu quyển sách kia rơi vào tay Tam Âm tông hoặc bọn Tà tu khác, vậy sẽ gây ra một trận đại nạn khủng khiếp đấy! Dòng dõi Cản thi đã từng phong ấn Hạn Bạt, một con hung vật rất có thể là có thật trong truyền thuyết đấy. Cao Kiện, anh phải tin tưởng tôi!”
Bất kỳ một vị trí phong ấn nào được ghi trong quyển sách này mà bị phá hư, đó đều sẽ là một trận tai nạn. Đây là chuyện có thể lường trước được khi nhìn vào những gì mà đạo trưởng Nhàn Thanh đã từng sắp xếp trước khi lâm chung. Ông ấy sợ Vân Xuyên không bảo vệ được quyển đạo điển này, thế nên muốn giao cho tôi thay mặt bảo quản. Chỉ là, cả tôi và ông ấy đều đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Tam Âm tông.
“Không sao! Tam Âm tông đã không còn là Tam Âm tông của trước kia nữa. Lần này đến đây, mục đích chính của tôi là tiêu diệt tông môn này mãi mãi đấy.” Trấn an Vân Xuyên xong, tôi thử mở khóa. Tuy nhiên, kiểu xiềng xích trên người Vân Xuyên lại là khóa Quỷ Đầu, một kiểu ổ khóa đặc chế của riêng Tam Âm tông. Lõi ổ khóa hoàn toàn khác với những đồ vật nơi thế tục, thế nên phải tìm được chìa khóa mới có thể mở nó ra.
“Tiêu diệt Tam Âm tông? Một mình anh ấy à?” Vân Xuyên ngơ ngác nhìn tôi.
“Cậu cứ nằm giả hôn mê tại đây. Khi nào tôi tìm ra chìa khóa thì quay về mở khóa cho cậu ngay.” Muốn săn giết đám Tà tu kia, tôi không thể nào dẫn theo Vân Xuyên đi cùng được. Do đó, đành phải để cậu ấy chịu khổ cực thêm một lúc.
“Khoan đã.” Vân Xuyên vẫn không tin lời tôi nói. Dù sao đi nữa thì trong mắt một người bình thường, ý định đơn độc đối kháng với toàn bộ tông môn là một hành vi không thực tế.
“Cậu còn cần giúp gì à?” Nhận thấy vẻ mặt của Vân Xuyên có vẻ là lạ, tôi bèn ngồi xổm hỏi dò.
“Đại trận hộ tông của Tam Âm tông rất phi thường. Tôi từng nghe sư phụ nói qua, nhánh Quỷ anh từng đấu pháp với 36 động của Mao Sơn cách đây vài năm. Khi ấy, song phương dùng 10 loại bảo vật dành cho Quỷ tu để làm tiền đặt cược. Nhưng sau đó, dù nhánh Quỷ Anh thất bại nhưng vẫn không chi trả tiền đặt cược như ước hẹn ban đầu. Thế là, Mao Sơn liên hợp với 2 tông môn chính đạo khác để đến đây đòi nợ. Kết quả là, bọn họ phải chuốc lấy thất bại tại đại trận hộ tông của Tam Âm tông. Do đó, ngay cả một môn phái lớn như Mao Sơn mà cũng ăn thiệt thòi, nên anh phải thật sự cẩn thận nhé.” Vân Xuyên nói cho tôi nghe mọi thứ mà cậu ấy biết về Tam Âm tông, mà tôi cũng nhớ kỹ trong lòng.
“Xem ra, đại trận hộ tông này thực sự lợi hại nhỉ? Mình cần phải đi điều tra một phen, nhằm chưa lại một đường lui cố định.” Đại trận tông môn bao phủ toàn bộ đạo quan này, có phạm vi rất rộng, thế nên không dễ gì mà tìm ra mắt trận hạch tâm.
“Đại trận đó là căn cơ của Tam Âm tông, nên có lẽ là nhóm đệ tử bình thường cũng không biết rõ cho lắm.” Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đã khóa chặt con mồi tiếp theo của mình – chính là Xà Thiên.
Gã ấy là đại sư huynh của nhánh Xà Công, chắc chắn có chút hiểu biết về đại trận hộ tông. Hơn nữa, gã ấy đã bị các đệ tử khác cô lập, trong khi thương thế bản thân còn chưa khỏi hẳn. Tóm lại, ra tay với gã thì độ khó sẽ giảm đi một ít.
Sau khi kiểm tra lại xem găng tay của mình có bị hư hỏng hay không, tôi chọn lấy một con dao lột da rất mảnh khảnh từ các công cụ hành hình trên tường rồi giấu vào trong tay áo.
Thầm nhớ lại phương hướng mà Xà Thiên rời đi sau khi thất bại trong việc cử hành nghi thức kia, tôi không quên việc giấu kín thi thể của tên Tà tu ban nãy trước khi dẫn Dục quỷ rời khỏi đây.
Có mục tiêu rõ rệt, vậy mọi chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên đường đi, tôi lại xử lý thêm một tên đệ tử nhánh Xà Công tình cờ đi ngang qua. Tùy tiện giấu thi thể của kẻ ấy vào một căn phòng gần đó xong, tôi nhận ra thể lực của mình đã bị hao tổn đi khá nhiều.
“Kéo dài càng lâu, rủi ro bại lộ càng lớn. Mình phải tăng tốc độ thôi.” Nơi mà Xà Thiên đến là chính điện. Ở khu vực này, đừng đi được lát bằng gạch xanh, mà xung quanh cũng không có vật che chắn nào. Vì vậy, hành tung của tôi rất dễ bị phát hiện.
“Gã đang ở trong căn phòng nào ấy nhỉ?” Bên trong đạo quán có rất nhiều tòa lầu các với lối xây dựng cực kỳ phức tạp. Tôi không có nhiều kiến thức về các kiểu mẫu kiến trúc bên trong đạo quan. Về cơ bản, tôi chẳng rõ mấy khu nhà hay mấy căn phòng kia dùng để làm gì.
Tiếp tục đi về phía trước hơn 20 mét, tôi đã đến chính điện của Tam Âm tông.
Nếu là các tòa Đạo quan bình thường khác, nơi đây sẽ có tượng Tam Thanh và dòng chữ ‘kính lạy Vô Lượng Thiên Tôn’. Tuy nhiên, Tam Âm tông lại là ngoại lệ. Trong chính điện này không có bất kỳ một bức tượng nào, thay vào đó là ba cái bàn thờ được vải đen đậy kín bên trên.
Tôi hơi tò mò về món đồ vật nào được đặt trong đó. Tuy nhiên, còn chưa kịp tiến vào, thì ở sảnh bên chính điện đã có một tên đạo sĩ mặc áo đen với bộ dáng âm nhu bước ra.
Kẻ ấy lạy 3 lạy trước 3 cái bàn thờ rồi vén tấm vải đen trên cái bàn thờ đầu tiên lên. Từ vị trí đó, gã lấy ra một nén hương trước khi mở đến cái bàn thờ thứ hai, từ đó nâng ra một ngọn đèn.
Mà điều kỳ quái chính là, ngọn lửa chập chờn trên ngọn đèn kia lại là màu xanh, trông không khác gì một ngọn đèn quỷ được thắp bởi da người.
Gã dùng ngọn đèn đó đó để châm hương, cuối cùng mới đi đến phía mặt sau của bàn thờ thứ ba rồi mất hút từ vị trí đó.
Đợi vài phút mà gã ta vẫn chưa đi ra, tôi cũng hơi tò mò. Thế là, tôi ra lệnh cho Dục quỷ ẩn náu vào cái bóng của mình, sau đó đích thân cầm theo con dao róc da mà tiến vào.
Xốc lên tấm vải đen, phía sau cái bàn thờ thứ 3 lại là một cánh cửa gỗ đủ rộng cho một người đi qua.
Đẩy nhẹ cửa gỗ, trước mặt tôi là một lối đi thông xuống bên dưới mặt đất.
“Quần thể kiến trúc trên mặt đất đã rộng lớn đến vậy, thế mà còn tầng ngầm bên dưới lòng đất à?” Tôi vận dụng Phán nhãn, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn thấy được tình hình trong địa đạo kịt như hũ nút này.
Giẫm lên bậc thang, tôi bắt đầu đi xuống.
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, gió lạnh từng cơn; trên làn da của tôi dần ngưng tụ ra những giọt nước nho nhỏ.
Giữa hoàn cảnh thế này, Chân khí Tiên thiên trong cơ thể tôi đã đình chỉ vận chuyển hoàn toàn, như kiểu bị đình trệ vậy. Ngược lại, Âm khí trong Âm mạch lại đang gia tăng với một tốc độ cực kỳ kinh khủng.
“Cứ tiếp tục như vậy, sự cân bằng Âm Dương trong cơ thể mình sẽ bị phá vỡ, và Quỷ thuật sẽ đột phá đến cảnh giới mới ngay lập tức.” Tôi cũng không rõ đây là tốt hay xấu, nhưng tạm thời lại không thể phân tích xa hơn. Bởi vì, giết Xà Thiên mới là mục đích chủ chốt.
Thông đạo dưới lòng đất rất dài. Sau khi đi hơn 10 mét, chợt có ánh sáng ảm đạm hắt ra ở phía trước. Ngay lập tức, tôi đi chậm lại, vô cùng cẩn thận trong mỗi bước chân.
...
“Phương pháp kéo dài mạng sống mà Xà Công để lại đã thất bại rồi. Đằng Xà đã chết, còn thi thể lại bị bọn người Giang Nguyên mang đi.” Giọng nói của Xà Thiên vọng đến từ đoạn cuối của thông đạo.
“Chuyện nhánh Xà Công các cậu, các cậu tự xử lý đi chứ! Tôi cũng không giúp gì được.” Người đang lên tiếng kia có giọng nói rất tinh tế, mà tôi vừa nghe cũng cảm thấy hơi quen tai. Dường như đó là vị tông chủ của nhánh Quỷ Anh bên kia.
“Trời sắp sụp đổ rồi, mà anh còn muốn nội đấu à? Nếu không nhanh chóng chữa trị đại trận hộ tông, chẳng cần chờ chi đến gã Soán Mệnh sư kia ra tay đâu, chúng ta sẽ nhanh chóng bị bọn chó do mình nuôi cắn ngược mà chết.”
“Ý cậu là nhà họ Giang?” Gã tông chủ của nhánh Quỷ Anh dừng lời một thời gian dài, cuối cùng mới nói tiếp: “Cậu lo lắng nhiều rồi! Tuy thời đại đã khác, địa vị của tu sĩ càng ngày càng thấp đi, nhưng cậu đừng quên rằng: Giang Đắc Thao chấp nhận hợp tác với chúng ta là vì ông ta đã bị chúng ta hạ Quỷ chú. Nếu chúng ta không giải chú cho ông ấy, ông ấy sẽ rơi vào cảnh sống không bằng chết!”
“Giang Đắc Thao là một con hổ tiềm ẩn, chẳng lẽ chỉ vì một chiêu Quỷ chú mà chấp nhận khuất phục ư? Mấy năm nay, ông ta làm ăn càng lúc càng lớn, mà chúng ta lại buông tay hoàn toàn. Ai mà biết liệu ông ấy có âm thầm giao hảo với tông môn khác hay không? Có lẽ... ông ta đã sớm có phương pháp giải trừ Quỷ chú mà chúng ta vẫn luôn tin tưởng đấy.” Xà Thiên kiệt lực thuyết phục, chủ yếu là muốn liên hợp với tông chủ nhánh Quỷ Anh để phòng bị nhà họ Giang. Tuy nhiên, gã tông chủ của nhánh Quỷ Anh kia vẫn cố tình phớt lồ.
“Ừ, tôi biết rồi. Cậu về đi.”
“Tôi làm vậy cũng không phải xuất phát từ ý đồ riêng, mà do tông môn đang gặp phải đại nạn ở thời điểm hiện tại. Muốn tung hoành, vậy phải bình định bên trong...”
“Xà Thiên! Hiện tại. cậu vẫn chưa kế nhiệm Xà Công. Nơi đây là cấm địa của tông môn, không phải là nơi mà cậu nên đến. Tôi đã nói đến thế nay rồi, cậu nghe mà không hiểu à?” Gã tông chủ Quỷ Anh hạ lệnh trục khách, trong khi Xà Thiên lại đứng yên tại chỗ: “Sao nào? Thậm chí anh cũng không thèm nghe tôi nói hết câu à?”
Thông đạo dưới lòng đất chợt rơi vào một khoảnh khắc im ắng ngắn ngủi, kế đó lại là tiếng cười vừa chói tai, vừa âm nhu của Xà Thiên: “Lão già! Tôi biết ông sẽ không đồng ý mà! Con sói nhà họ Giang có dã tâm rất cao, ai cũng nhìn ra được. Ấy thế mà, ông vẫn một mực dung túng cho bọn chúng. Rốt cuộc, bọn chúng đã cho ông lợi ích to lớn đến nhường nào?”
“Xà Thiên, mày vấy bẩn tĩnh đàn, phỉ báng thượng sư! Nếu không nể mặt Xà Công quá cố, tao đã trục xuất mày ra khỏi tông môn rồi! Niệm tình mày mới phạm tội lần đầu, thế nên tự đi chấp hành hình phạt Tam đường đi!””
“Niệm tình tôi phạm tội lần đầu à? Kêu tôi đi nhận lãnh hình phạt Tam đường sao? Ông già ăn hại, ông đã đứt đoạn cả hai tay rồi, còn dám nói chuyện như vậy với tôi à?” Từng cơn lạnh giá xen lẫn với những con chữ mà Xà Thiên nói ra, trong khi giọng điệu của gã cũng dần trở nên điên cuồng: “Nói tôi biết: Chú quyết khởi động đại trận là gì? Đồng thời, trả cho tôi pháp khí của nhánh Xà Công. Bằng không, e rằng ông sẽ vĩnh viễn không thể nào bước ra khỏi căn phòng này.”
“Mày dám à?” Tuy gã tông chủ của nhánh Quỷ Anh bị đứt hai tay, nhưng một thân thuật pháp của Quỷ tu vẫn còn. Gã lầm rầm niệm chú trong miệng, một quỷ anh do oán niệm hình thành từ phía sau hắn bò ra.
******************
ĐA TẠ CÁC VỊ MINH CHỦ mlinh0w0, MINH CHỦ hieunh1989, MINH CHỦ Hotuthunga, MINH CHỦ thaovy108 VÀ MINH CHỦ Quangbeo1611 ĐÃ ỦNG HỘ, TẶNG TINH THẠCH, CŨNG NHƯ REVIEW 5 SAO CHO TRUYỆN.
CHÚC MỌI NGƯỜI NHIỀU SỨ KHỎE :3
P.S: CẢ TUẦN NAY, LAPTOP NẰM TRONG VIỆN.... KHÔNG CÓ VŨ KHÍ ĐỂ HÀNH SỰ A... CHÁN QUÁ, CHÁN QUÁ....