Hành động rời khỏi bệnh viện cũng không chứng minh được cái gì; nếu chỉ vì thế mà nghi ngờ Phùng Minh Long, vậy cũng quá hàm hồ. Theo góc nhìn của tôi, Phùng Minh Long không có đủ năng lực và động cơ gây án.
Tôi ở cùng với gã ấy trong phòng bệnh nên biết rất rõ thói quen sinh hoạt cũng như phong cách làm việc của gã.
Kể từ khi trở thành streamer, tôi luôn cẩn thận quan sát những người xung quanh mình. Theo tôi, Phùng Minh Long là một công dân bình thường mà thôi.
“Nếu gã thực sự là kẻ sát nhân, vậy đúng là vô cùng bất ngờ. Kỹ năng diễn xuất của gã ít nhất cũng ở mức bậc thầy.” Sau khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi thẳng thừng bắt taxi về lại phố Đinh Đường.
Sau khi mở cửa, tôi dọn dẹp cửa hàng giản lược một chút trước khi bước lên tầng hai.
Mở rộng cửa sổ để không khí thông thoáng, tôi lặng lẽ quan sát con phố Đinh Đường trước mặt.
Người đến người đi, xe cộ qua lại đông đúc, dường như chẳng có gì thay đổi tại nơi đây cả. Thế nhưng mà, chỉ mỗi tôi hiểu rằng, tình hình đang dần xấu đi và tôi cần phải chuẩn bị sẵn một đường lui an toàn.
Đống cây xanh bị đánh gãy trước cửa tiệm đã bị kéo đi; quán cơm bên cạnh cũng có người thuê mới dọn đến. Gia đình thuê trước đó đã bị Huyết hồ giết chết vì bị liên lụy; tôi từng gặp họ trên đoàn tàu tử vong.
“Không có đủ sức mạnh, chung quy chỉ là một con kiến hôi. Càng tiếp xúc với mảng tối của thế giới này, mình càng nhận ra lũ quái vật ẩn mình kia đáng sợ đến nhường nào.” Tôi thở dài một hơi, đóng cửa sổ lại rồi tìm chiếc chìa khóa đa năng mà tay thám tử từng để lại trong lần livestream trò chơi tử vong chân thật lúc trước. Tiếp đến, tôi cất chiếc chìa khóa vào người, vội vàng rời khỏi cửa hàng để đi đến một nơi khác.
Tôi đã từng đến nơi mà Diệp Băng cư trú trước đây; đó là lần mà tôi bị cả thành phố truy nã. Giờ nghĩ lại, việc Diệp Băng rơi vào ván cờ này có lẽ là vì Song Diện Phật đã bố cục từ trước.
Nếu tôi muốn phá cục, tốt hơn hết là bắt đầu điều tra từ cô ta.
Tránh né các góc camera rồi tiến vào khu chung cư mà Diệp Băng đang cư trú, tôi tỏ vẻ rất thản nhiên, khiến bảo vệ chung cư cũng không nghi ngờ mảy may.
Nhanh chóng bước đến hành lang, tôi dùng chiếc chìa khóa đa năng kia để mở cửa chống trộm nhà Diệp Băng.
Vào nhà, tôi lục tung đồ vật các kiểu, mất nửa tiếng đồng hồ mới tìm ra thứ mà mình muốn tìm.
Dưới giường trong phòng ngủ của Diệp Băng, có một chiếc hộp gỗ kiểu cổ để đựng quần áo cũ và một con gấu bông rách nát nằm bên dưới một đống quần áo cũ.
So với cảnh trong mơ, con gấu nhồi bông trong thực tế dễ thương hơn một chútvới hai chiếc cúc áo được khâu trên khuôn mặt ngớ ngẩn và tất cả các vết rách đều được khâu lại bằng kim chỉ kỹ lượng. Nhìn sơ qua, đây chỉ là một món đồ chơi rất bình thường.
“Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Nói chuyện với một món đồ chơi trong tay là một điều rất ngớ ngẩn, nhưng tôi lại làm thế mà chẳng thấy bất cứ một áp lực tâm lý nào.
Sau vài phút chờ đợi, con gấu nhồi bông vẫn không phản hồi.
“Trong nhà chỉ có một con gấu bông này, cũng gần giống với những gì mà mình đã thấy trong mơ. Chắc chắn mình không tìm nhầm. Đây chắc chắn là thứ mà linh hồn của thằng nhóc lưng còng đang nương tựa vào.” Tôi đóng cửa, kéo rèm cửa, chặn ánh sáng mặt trời lại, cuối cùng là sử dụng Quỷ thuật để triệu hồi Diễm quỷ ra với mục đích ép con gấu bông thật sự hiện thân.
Khi Diễm quỷ Vương Vũ Thuần chạm vào con gấu bông, từng đường khâu trên cơ thể nó đột nhiên nứt tóa ra. Chỉ đỏ bay múa, hình thành nên một cái miệng rộng, cắn về phía Diễm quỷ.
“Nhóc con, tôi là Cao Kiện đây! Tôi đã cứu Diệp Băng trong mơ, còn giúp cậu đối phó Trần Cửu Ca nữa!” Tôi thu hồi Diễm quỷ lại, sau đó hô to về phía con gấu bông, “Diệp Băng vẫn chưa thoát khỏi cảnh nguy hiểm đến tánh mạng. Cô ấy vẫn còn bị kẹt trong giấc mơ. Hơn nữa, có khả năng là Diệp Băng đã rơi vào tay Trần Cửu Ca. Chỉ khi cậu và tôi hợp tác lẫn nhau thì mới có thể cứu được cô ấy, thực sự giải thoát cho cô ấy!
Không quá khó để thuyết phục con gấu bông này. Diệp Băng chính là chấp niệm của nó. Chỉ cần nêu tên Diệp Băng ra, vậy sẽ có thể xử lý chuyện này rất dễ dàng.
Trong căn phòng im ắng, có một con gấu bông đang quỳ trên mặt đất. Bằng một tư thế quỷ dị như vậy, nó cố vung vẫy những sợi chỉ đỏ trên người. Thoạt nhìn, hình ảnh này trông khá là đáng sợ.
Trên thực tế, con gấu bông rất yếu ớt vào lúc này; tôi cũng không rõ là do trời còn sáng hay do nguyên nhân nào khác. Thậm chí, nó còn không thể thực hiện được những hành vi giao tiếp cơ bản nhất. Thay vào đó, nó chỉ có thể rung nhẹ mấy sợi chỉ đó để chứng minh sự tồn tại của bản thân.
“Trò chơi trốn tìm giữa cậu và Trần Cửu Ca vẫn chưa kết thúc. Tôi sẽ giúp cậu lấy lại cơ thể mình và trừng phạt con quái vật đó.” Đến gần con gấu nhồi bông rồi nhấc nó lên, tôi chợt nhận ra là nó cũng không hề kháng cự. Rốt cuộc, tôi đã an tâm phần nào.
Con gấu nhồi bông này là láy bài quan trọng để chống lại Trần Cửu Ca. Rốt cuộc, tôi đã có thể nắm giữ quân bài này trong tay rồi.
Tìm hết một vòng, tôi vẫn không tìm ra thứ gì có giá trị hơn trong nhà của Diệp Băng nên bèn vội vàng rời đi. Nhân viên bảo vệ trong khu chung cư dường như cũng nhận thấy tôi xách con gấu nhồi bông này đi ra. Nhưng đây là một vật chẳng có giá trị gì, dĩ nhiên bọn họ cũng chẳng thèm ngăn cản.
Trở lại phố Đinh Đường, tôi vẫn chưa định rõ mình nên làm gì tiếp theo. Ngay khi bật điện thoại di động lên sau khi sạt pin đầy, tôi chợt trông thấy hàng tá tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Kiểm tra từng tin nhắn một, người nhắn tin nhiều nhất chính là Onitsuka Ayaka.
“Từ khi nào mà bà chủ xinh đẹp này lại quan tâm đến mình dữ vậy?” Bất chợt, tôi cảm thấy có gì đó không lành. Bấm gọi điện thoại vào số của Onitsuka Ayaka, tôi hỏi: “Bà chủ, chị tìm tôi có việc gì?”
Điện thoại vừa reo là có người bắt máy ngay, giọng nói vội vã của Ayaka vang lên lập tức.
“Cao Kiện, đến cư xá Diệc Vân ngay lập tức! Nhanh lên! Anh Tử gặp chuyện chẳng lành rồi!” Giọng cô ấy đầy mệt mỏi và lo lắng. Tôi lập tức cúp máy ngay, vội vàng chạy đến nhà của Onitsuka Ayaka.
Cư xá Diệc Vân nằm ở ngoại ô Giang Thành, là nơi mà Onitsuka Ayaka thuê để ở. Đây cũng là lần đầu tiên mà tôi đến đây.
Tôi gõ cửa, vài giây sau đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ trong nhà. Cửa chống trộm mở ra và khuôn mặt tái nhợt của Onitsuka Ayaka xuất hiện trước mắt tôi.
“Vào đi.” Cô mặc một chiếc áo khoác rộng, không trang điểm; khuôn mặt mộc thể hiện rõ nét hiền từ của một người mẹ
“Anh Tử bị sao vậy?” Tôi bước vào phòng khách, để rồi bị Onitsuka Ayaka kéo vào phòng ngủ ngay sau đó mà chưa kịp cởi giày ra.
Trong căn nhà gỗ vô cùng ấm áp, từng hương thuốc đậm mùi thoang thoảng giữa không gian. Tôi trông thấy Anh Tử đang nằm trên giường, thở không ra hơi; tình hình vô cùng tồi tệ.
“Sao chị không đưa nhóc ấy đến bệnh viện? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Tôi chạy đến bên giường, thầm cảm thấy vô cùng đau xót. Anh Tử đang mặc đồ ngủ, mắt nhắm nghiền, trên trán có một chiếc khăn mặt.
“Tôi đã đưa đến bệnh viện rồi, vô ích thôi. Bác sĩ không khám ra được bệnh gì cả, bảo tôi chuyển Anh Tử đến bệnh viện tỉnh.” Có lẽ là Onitsuka Ayaka đã thức cả đêm nên đôi mắt của cô đỏ ngầu. Một người phụ nữ đã từng xinh đẹp, quyến rũ đến vậy, nay lại có vẻ ngoài vô cùng kiệt quệ. Điều này chứng tỏ cô ta cực kỳ lo lắng cho Anh Tử đây.
“Là bệnh đột ngột à? Không có dấu hiệu gì sao?” Ta chạm mu bàn tay của mình vào mặt Anh Tử; con bé cứ như một cái xác chết vậy - đây không phải là chứng cảm sốt thông thường hay bất cứ một căn bệnh phổ thông nào khác: “Chẳng lẽ là ngộ độc thực phẩm?”
“Trong phòng phụ đột nhiên có tiếng động. Tôi vội vàng chạy vào kiểm tra. Vừa mở cửa, tôi đã thấy con bé nằm trên mặt đất, và...” Onitsuka Ayaka vươn tay, vén chiếc khăn mặt trên trán Anh Tử ra: “Trên trán con bé còn xuất hiện ra một dấu ấn này.”
Vừa nhìn xuống, tôi trông thấy một vết tròn đen sẫm có đường kính khoảng 5,8 milimet ở ngay chính giữa vầng trán trắng nõn của Anh Tử.
“5,8 milimet...” Trợn trừng cả mắt, tôi chợt nhớ đến những gì đã xảy ra với bản thân tại quảng trường Tuyệt vọng. Khi tôi sắp bị Tuyệt Vọng giết chết, chính bức tranh vẽ tay bằng giấy rất tầm thường kia đã cứu tôi một mạng. Tôi nhớ rất rõ rằng: Khi thoát ra khỏi cơn ác mộng tuyệt vọng kia, tôi còn cố ý nhìn vào bức tranh vẽ bằng giấy ấy, và trên trán của đứa nhỏ trong tranh cũng có một vết đạn ngay trán y hệt thế.
“Bức tranh vẽ tay do Anh Tử tặng cho đã chết thay mình một lần trong giấc mơ. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản.” Dấu ấn trên trán của Anh Tử có hình dạng trông tựa một viên đạn, cũng có đường kính 5,8 milimet, cũng chính là đường kính của loại đạn tiêu chuẩn mà cảnh sát hay sử dụng. Đây không phải chuyện ngẫu nhiên. Có lẽ... bức tranh bằng giấy kia chính là đại diện cho bản thân Anh Tử rồi!
Chân mềm nhũn đi, tôi ngồi phịch xuống mép giường. Nhìn vết đạn trên trán Anh Tử trông giống như một khối máu màu đen, tôi suy nghĩ cẩn thận trong khoảng hai ba giây. Cuối cùng, tôi quyết định không giấu giếm chi cả, mà kể rõ mọi chuyện cho Onitsuka Ayaka biết.
“Chuyện này xảy ra, vốn dĩ là do tôi. Tôi nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho Anh Tử!” Bác sĩ trong thế giới thức chắc chắn không biết cách chữa trị vết thương trong giấc mơ. Kể cả Sở Môn, ắt hẳn gã ấy cũng chưa bao giờ gặp kiểu thương thế này.
Nhưng còn quá sớm để bỏ cuộc! Trải nghiệm trong Giấc mơ Thâm sâu vừa rồi đã giúp tôi biết rằng, còn có một môn phái khác có lẽ có khả năng cứu được Anh Tử. Đó chính là Tiểu Trang quan, một thế lực lấy mộng nhập Đạo!
Thế nhưng mà, môn phái này còn bí ẩn hơn cả Mao Sơn và Diệu Chân rất nhiều. Không dễ dàng gì để có thể liên lạc được họ.
Nhìn thoáng qua Onitsuka Ayaka đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng khi đang ngồi bên cạnh Anh Tử, tôi bèn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lãnh Thanh Huyền của Mao Sơn.
“Gã ấy là đệ tử chính thống của Mao Sơn, có lẽ sẽ biết chút ít thông tin về các tông môn ẩn thế.”
**********************
ĐA TẠ MINH CHỦ thanhvietvu ĐÃ DONATE NGỌC PHIẾU NHAAAA!!!! CHÚC LÃO ĐẦU TUẦN ĐẦY NĂNG LƯỢNG, CÔNG VIỆC THUẬN LỢI...
ĐÁNG LÝ TỐI QUA LÊN CHƯƠNG NHƯNG BÃO BÙNG CỜ ĐỎ SAO VÀNG DỮ QUÁ... MÌNH CŨNG ĐÚ THEO MỘT HỒI NÊN MỆT HẾT CẢ NGƯỜI =))) CHÚC MỪNG VIỆT NAM ĐOẠT ĐƯỢC HUY CHƯƠNG VÀNG TRÊN CẢ 2 MẶT TRẬN BÓNG ĐÁ CẢ NAM VÀ NỮ NHÉ ^^