Chuông đổ hơn 10 tiếng mới có người nghe máy. Đối phương hạ thấp giọng, giống như thí sinh gian lận thi cử, hết sức cẩn thận nói: “Cao Kiện đó à? Sao anh lại gọi cho tôi? Lát nữa nói chuyện nhé, sư phụ của tôi đang lập đàn cầu pháp...”
Nghe Lãnh Thanh Huyền trả lời, tôi sợ gã cúp máy nên vội vàng mở miệng: “Mạng người quan trọng! Có một đứa nhỏ bị thương nặng trong mộng, tình huống rất khẩn cấp!”
“Bị thương trong mộng à? Mao Sơn chỉ giao tiếp với các lộ quỷ thần, không am hiểu về giấc mơ cho lắm. Nếu anh thật sự muốn cứu đứa nhỏ ấy, hẳn là nên đi tìm Tiểu Trang quan.” Lãnh Thanh Huyền là một người đơn giản, không có nhiều tâm cơ cho lắm. Gã thuộc kiểu, có sao nói vậy: “Bất quá, Tiểu Trang quan có địa vị siêu nhiên, không hỏi thế sự. Thật sự là rất khó để nhờ bọn họ giúp đỡ.”
“Anh có biết sơn môn của Tiểu Trang quan ở đâu không?” Tôi thầm hy vọng, chờ đợi câu trả lời của Lãnh Thanh Huyền trả lời.
“Tôi không biết! Dù có là sư phụ của tôi thì phỏng chừng cũng không biết rõ ràng đâu. Nếu bàn về tông môn nào thần bí nhất, Tiểu Trang quan có thể xếp vào top 3 đấy. Trang Chu mộng điệp, phương pháp tu hành của bọn họ khác biệt hẳn khi so với cách tu hành chính thống. Xin lỗi anh nhé, lực bất tòng tâm rồi.”
“Không còn cách nào khác sao? Anh còn biết tông môn nào có thể chữa trị thương thế trong mộng hay không? Tôi có thể dùng Đạo kinh hoặc dị bảo cực kỳ hiếm thấy để trao đổi.” Anh Tử gánh chịu vết thương thay cho tôi; nếu không có tờ giấy vẽ tay kia, tôi đã mất mạng tại quảng trường Tuyệt Vọng từ lâu rồi. Để có thể chữa khỏi cho Anh Tử, chỉ cần bọn họ chịu mở miệng, tôi sẽ dốc hết phần điểm tích lũy của Tú Tràng để đối lấy thứ mà hô cần.
“Không phải tôi chê khen gì, nhưng các tông phái như chúng tôi cũng đâu có thiếu mấy món kỳ trân dị bảo đó. Cơ mà, nếu anh thật lòng muốn cứu người như thế, vậy tôi sẽ chỉ cho cậu một con đường sáng. Đoạn thời gian trước, Quỷ mẫu từng xuất hiện ở Giang Thành, đánh chết đệ tử chân truyền của Diệu Chân quan, gây ra chấn động cực lớn. Do đó, các tông phái Đạo môn đương thời chuẩn bị liên hợp lại, thừa dịp đại thế chưa thành mà ra tay tiêu diệt nó. Mà khi chính đạo liên hợp, vậy Tiểu Trang quan chắc chắn sẽ phái người tới đây. Lần này cũng chính là cơ hội duy nhất của anh.” Lãnh Thanh Huyền thành thật nói; có thể thấy, đúng là gã đang suy nghĩ cho tôi.
“Chính đạo liên hợp à? Tiêu diệt Quỷ mẫu?” Môi tôi khô khốc đi; tin xấu đến liên tục. Tình hình càng lúc càng tiến đến bờ vực bất ổn: “Khi nào truyền nhân của Tiểu Qrang quan mới đến Giang Thành?”
“Ngắn thì ba ngày, dài thì một tuần. Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi. Về cơ duyên cụ thể, vậy phải xem chính bản thân anh rồi.” Lãnh Thanh Huyền than thở một câu: “Anh cũng không cần quá lo lắng. Anh cứu vớt cả Giang Thành, trăm vạn công đức trên thân. Dù đó có là Tiểu Trang quan thì họ cũng sẽ không gây khó dễ gì cho cậu, nói không chừng còn có cơ hội bái làm nhập môn hạ của bọn họ nữa. Đến lúc đó, chẳng phải việc cứu trị vết thương trong mộng chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao?”
“Lại là công đức? Trăm vạn công đức này quan trọng với người tu đạo đến thế à?”
“Công đức là thứ mà trời cao ban thưởng. Công đức trong người, tam tưởng - sự thành, được thiên địa yêu thương. Người tu đạo chúng ta chú trọng việc thuận theo ý trời mà đi. Khi anh gia nhập vào môn phái nào, số mệnh của anh cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình thịnh suy của môn phái đó từ trong bóng tối.” Nghe Lãnh Thanh Huyền giảng giải như vậy, tôi mới hiểu được tầm quan trọng của Công đức đối với người tu đạo, cũng hiểu vì sao Soán Mệnh sư lại rơi vào trường hợp ai ai cũng muốn tiêu diệt cả.
Tu đạo bình thường chính là hành sự theo ý trời, còn Soán Mệnh sư lại phải nghịch thiên mà đi. Nhưng kẻ ấy sẽ phá hư quy tắc trong thiên địa. Loại hành vi này được xem như đang khiêu khích ông trời, còn đáng hận hơn cả bọn tà tu tàn sát trẻ nhỏ nữa. Do đó, ai mà có thể giết chết Soán Mệnh sư, ắt hẳn sẽ được trời cao ban cho một số mệnh vô hình cực kỳ ưu tú, cực kỳ dồi dào.
Lãnh Thanh Huyền nói xong, tôi cũng cảm thấy đau hết cả đầu. Nếu để bọn họ biết trên người tôi không những không có trăm vạn công đức, mà còn bị nghiệp chướng quấn thân, phỏng chừng bên cạnh việc tiêu diệt Quỷ mẫu thì bọn họ còn ra tay giết quách tôi luôn cho xong.
“Công đức bị âm 10.000, tử ý bao trùm khắp người, ngay cả anh Lưu mù cũng có thể tính ra gốc gác của tôi, đừng nói chi là những tông môn ẩn thế kia. Mình phải làm sao đây?” Tôi cúi đầu, nhìn về phía anh tử và Onitsuka Ayaka. Lúc này, một cảm giác tội lỗi dần nảy nở trong lòng tôi: “Anh Tử gặp kiếp nạn này, tất cả đều do mình mà ra. Mình phải chịu trách nhiệm đến cuối cùng.”
An ủi Onitsuka Ayaka vài câu, tôi bèn bảo cô ấy đưa Anh Tử đến bệnh viện tỉnh để tiến hành kiểm tra trị liệu sơ bộ trước đã. Đa phần, bị thương trong mộng thì vẫn chưa mất mạng ngay; tôi vẫn còn chút thời gian để ứng phó.
Rời khỏi cư xá Diệc Vân, tâm tình của tôi cực kỳ nặng nề; hàng loạt sự kiện xảy ra liên tiếp như muốn đè bẹp tôi vậy.
“Xe đến trước núi, ắt sẽ có đường. Mình không thể quá gấp gáp được. Chuyện nguy hiểm nhất còn chưa xảy ra, mình không thể tự rối loạn thế trận. Nếu mình bỏ cuộc , lùi bước, vậy mới thật sự là thảm bại.” Lấy lại tinh thần, tôi quay về phố Đinh Đường.
Nhưng khi chưa mịp mở cửa bước vào quầy hàng, tôi chợt trông thấy một chiếc taxi đậu ngay trước cửa tiệm. Có một bác tài xế hói đầu đang cầm theo laptop, đi đi lại lại liên tục bên cạnh chiếc ô tô.
“Chú hói đấy à? Ông ta đến đây làm gì ấy nhỉ?” Vì quá bận rộn, tôi chỉ lễ phép chào ông ta một câu rồi bước vào trong tiệm. Ai mà ngờ, chú tài xế hói cũng theo vào, còn thần bí đóng kín cửa tiệm lại.
“Chú hói, chú đang tìm cháu à?” Tôi mồi một điếu thuốc, hy vọng khói thuốc lá có thể giúp dây thần kinh của mình tê liệt đi một chút!
“Không phải chú tìm cháu, mà do cháu gây ra chuyện lớn rồi!”
Bác tài xế hói mở chiếc laptop trong tay ra, nhấn vào một thư mục: “Cháu tự xem đi.
“Cái gì thế?” Động tác của chú tài xế hói có chút kỳ quái. Tôi nhìn về phía chiếc laptop. Trong màn hình, một đoạn video clip nhanh chóng được bật lên. Hình ảnh trong clip rất mơ hồ, giống như có người dùng dụng cụ quay phim để quay lại một đoạn phim nào đó vậy.
“Đây là...” Hình ảnh đen đặc kia dần sáng hơn, nhưng chẳng có âm thanh phối hợp gì cả. Dường như đó là một căn phòng giam; mà sau khi trông thấy rõ cách bố trí của phòng giam ấy, ngón tay của tôi chợt run lên; điếu thuốc vừa mồi cũng rơi ngay xuống đất.
Đây dường như là nơi tôi đã từng livestream!
Cảm nhận cổ mình như bị ai đó bóp chặt lấy, đến cả hô hấp thôi mà tôi cũng khó mà thở bình thường được. Video clip trong laptop vẫn đang chạy, mà mỗi khung hình trong ấy đều rất quen thuộc đối với tôi.
Ngục giam dưới lòng đất; đại sảnh với 11 vị trí ngồi, hay chiếc ghế điện và 12 người tham gia!
Đó chính là trò chơi tử vong thực tế!
Đó rõ ràng chính là video clip quay lại cảnh mà tôi livestream!
“Tại sao lại như vậy?” Tôi đã livestream nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ có ai thu hình lại cả. Tại sao lần này lại có biến cố xảy ra?
Trong lần livestream đó, tôi đã dùng ghim tây gắn camera để online. Trong video cũng không thấy bóng dáng của tôi. Nhưng trong số những người bị ghi hình lại trong clip, chỉ có 3 người sống sót trong số 12 người tham gia ấy!
Ghế điện, máu me, thi thể cháy đen, cửa phòng run động liên tục... Video clip chiếu đứt quãng, tổng cộng chỉ có 3 phút, nhưng lại thể hiện đầy đủ, rõ nét những cảnh tượng đẫm máu kia!
Coi từ đầu đến cuối, cũng không có bất kỳ âm thanh nào được lồng vào, nhưng lại phả ra từng hơi lạnh rõ rệt.
“Trong những lần livestream trước đây của cháu, chú cũng từng thử ảnh chụp màn hình hoặc dùng phần mềm recording để thu lại, nhưng tất cả đều không thành công. Thậm chí, chú đã dùng một cái điện thoại di động khác để quay phim lại, thì ngày hôm sau cũng bị xoát mất một cách khó hiểu.” Chú tài xế hói để laptop đến trước mặt tôi: “Rõ ràng nha, kẻ này chính là một cao thủ công nghệ thông tin đấy. gã ấy đã phá giải được hệ thống tường lủa của công ty cậu.”
“Cao thủ công nghệ thông tin à? Hacker ư? Không! Kẻ làm việc này chắc chắn không phải là người bình thường!” Đầu ngón tay của tôi bị đầu thuốc hơ nóng, dẫn đến bỏng nhẹ, nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn: “Chú tìm ra video này ở đâu?”
“Hôm qua, chú cũng không chạy xe bắt khách, chỉ ở nhà xem cháu livestream. Kết quả là, cháu đã che đen màn hình ở 1/2 đoạn sau, vì rãnh rỗi quá mà chú đi dạo quanh các diễn đàn trên mạng. Lúc đó, có một topic đã được đẩy lên top chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi. Chú tò mò vào xem, đó chính là đoạn video này của cháu.” Giọng điệu của chú hói rất kinh ngạc, tựa như đến lúc này mà vẫn còn khiếp sợ vậy: “Tiêu đề ban đầu của topic kia là 'Mảng Tối Sau Lưng Internet, hay chính là Livestream Giết Người'. Chú muốn báo tin cho cháu, thế nên mới download cái clip này về để giữ làm bằng chứng.”
Nhờ chú tài xế giúp đỡ, tôi đã tìm được diễn đàn kia. Đây là một diễn đàn linh dị với hiệu suất hoạt động rất năng nổ. Topic ban đầu đã bị xóa bỏ, nhưng nội dung trong topic ấy lại ảnh hưởng rộng khắp, khiến tất cả các thành viên trong diễn đàn đều thảo luận mỗi về mỗi một chủ đề này.
“Nếu chú đã có thể lưu file lại, vậy người khác chắc chắn cũng có thể. Đoạn video livestream này kể như hoàn toàn hiện hữu giữa quần chúng diện rộng rồi.” Liên lụy đến 8 mạng người, tôi cũng vô cùng lo lắng: “Rốt cuộc là ai làm đây? Dám tiết lộ sự tồn tại của Tú Tràng, chẳng lẽ bọn chúng không sợ Tú Tràng trả thù à?”
Mồi một điếu thuốc khác, tôi buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại.
Lúc đó, tôi đeo ghim tây gắn camera để livestream. Trong toàn bộ video, tôi cũng không bị lộ mặt. Bên cạnh đó, video này cũng không đính kèm âm thanh - đây cũng là một chuyện may mắn trong bất hạnh: “Đúng rồi! Thời gian mà video này được upload lên mạng là mấy giờ vậy chú?”
Chú hói suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới bảo: “Đại khái hơn 3:00 sáng, trời chưa sáng hẳn.”
Hơn 3:00 sáng? Tôi bèn híp mắt lại. Đó là thời điểm mà tôi vừa lúc thoát khỏi Giấc mơ Thâm sâu, quay lại hiện thực. Kẻ này biết chọn thời gian quá mức trùng khớp.
“Không sợ Tú Tràng? Lại không hoàn toàn tiết lộ ra thân thế của mình. Đây cực giống một hành vi uy hiếp nhỉ? Chẳng lẽ kẻ upload video clip này lên chính là nhóm người phản bội kia?
_________
CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC VỊ:
- MINH CHỦ quangha0997
- MINH CHỦ Kakyoin
- MINH CHỦ Nhất Kim
ĐÃ DONATE NGỌC PHIẾU ĐẦU TUẦN NHA... CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT TUẦN MỚI TRÀN ĐẦY NĂNG LƯƠNG, TINH THẦN SUNG MÃN, TIỀN TÀI SUNG TÚC NGHENNNNN :D